-
Francis Assisi Lê Đình Bảng
Có những lúc bốn bề ra trống vắng
Một mình tôi nơi gian cuối nhà thờ
Lòng trĩu buồn như cây lá ngủ trưa
Phơi phong với từng ngày đông, tháng giá
Tôi nghe rõ mỗi hắt hiu tàn tạ
Mỗi phù du rong rêu, nỗi nhọc nhằn
Là bụi bờ sinh tử của trần gian
Là thánh giá của phận người mang vác
Trộm nghĩ, mình chả hơn gì hạt cát
Dặn lòng, thôi, trăng gió ấy mười phương
Bông dã quỳ vừa nở sớm trên nương
Đã thấp thoáng ráng chiều phai nhạt nhạt
Về bên ấy, em ngồi bên giếng mát
Nghiêng nghiêng soi trên dòng nước trong lành
Cuộc tình nào nghìn tay gối mong manh
Vẫn chia cắt mấy ai hòng giữ được
Có những lúc tôi lặn ngòi ngoi nước
Để tìm ra nơi nương tựa cuộc đời
Người gọi thầm, tôi nghe rõ mười mươi
Thứ ngôn ngữ từ trái tim sâu lắng
Như cây đước ở trong rừng ngập mặn
Tôi mang ơn đất nước dưới chân mình
Cả đại ngàn sơn dã những mùa xanh
Cả mưa móc dạt dào muôn suối tưới
Cảm ơn Chúa đã cho tôi tắm gội
Lớn dần lên trong hương sắc của Người
Ngày lại ngày hoa trái cứ sinh sôi
Mỗi gieo vãi là một lần đẫy hạt