Francis Lê Đình Bảng
Thưa Mẹ, con không về kịp lễ
Bao năm đằng đẵng ,những đêm dài
Vời trông mây trắng về phương nớ
Nguyện một lời kinh mỗi sớm mai
Xa Huế,xa một miền đất hứa
Thương chi, thương lạ, cứ thương hoài
La Vang, Quảng Trị, chừ mưa nắng
Đường đất đi về, ai vắng ai?
Thưa Mẹ, con không về kịp lễ
Bâng khuâng, ra ngóng những cung đường
Tàu khuya dừng lại ga nào nhỉ
Có chở giùm bao nhiêu nhớ thương?
Của những người con đi tứ xứ
Của chia phôi, dang dở, đoạn trường
Của gần xa, mất còn, dan díu
Gửi xót xa về nơi cố hương
Mẹ thức, chong đèn đêm, đợi cửa
Con chừ qua phá, lại qua truông
La Vang vẫn gió Lào khô rát
Vẫn nắng nung và bụi đỏ đường?
Thưa Mẹ,con không về kịp lễ
Thương Em, cơm áo, lệ hai hàng
Hẹn nhau, gắng đợi mùa sau,nhé
Nhắn gửi ai về quê Hải Lăng
Thưa Mẹ, con không về kịp lễ
Hai năm rồi, đại dịch tràn lan
Những là chia cách và tang tóc
Là bể dâu, nổi sóng đất bằng
Vẫn đổ mồ hôi, sôi nước mắt
Trong mơ, mơ đại lộ kinh hoàng
Qua cầu Mỹ Chánh ,ngang đồng máu
Những xác người chồng đống, ngổn ngang
Thưa Mẹ, con không về kịp lễ
Bởi còn nặng nợ với trần gian
Nửa đời, vẫn trắng tay, phiêu bạt
Bởi cuộc nhân sinh con trót mang
Thưa Mẹ, mùa Thu qua vội vã
Nửa vòng trái đất, có xa đâu?
Đêm nay, trong bước hành hương ấy
Chỉ một mình con lỡ chuyến tàu
Ở chỗ ngã ba Thành Cổ ấy
Vừa khi đoàn kiệu rước đi ngang
Mẹ ôi, con chắp tay, cầu nguyện
Son sắt một lòng tin đá vàng
Thưa Mẹ, con không về kịp lễ
La Vang ơi, ruột cắt, lòng đau
Sài gòn ơi, cố mà bơi, nhé
Chẳng lẽ, ta nhìn Em đắm tàu?
Thưa Mẹ, con không về kịp lễ
Đành thôi, Em, dỗ dành cơn đau
La Vang, đêm trắng, đêm không ngủ
Thắp nến lên, canh thức, nguyện cầu