MẸ CỦA CON
20 năm bố mất. 20 năm con mất cha. 20 năm vợ mất chồng.
Ngày ấy…
Bố đi, để lại cho mẹ tám đứa con côi nheo – nhóc; chỉ một đứa tạm gọi yên bề gia thất. Còn lại: đứa mới bắt đầu nhấp chân vào cổng đời, đứa ngây thơ –đứa dại khờ, thậm chí có vài đứa còn chưa hiểu được thế nào là hai tiếng: mồ côi.
Mẹ – một người đàn bà ít học, chẳng biết giao tế xã hội, không nghề nghiệp, gánh gồng nuôi lấy một bầy con: Nào đâu tiền gạo – muối – tương – cà, nào đâu tiền mực – vở – bút nghiên, tiền quần, tiền áo, tiền ốm, tiền đau… trăm cái khó, nghìn cái cực và vạn cái gian nan.
Bây giờ…
Cái bầy con nheo nhóc tưởng chừng phải rẽ nghé tan đàn ấy đã yên phận. Mỗi đứa có chỗ đứng cho riêng mình, không giàu có với thiên hạ nhưng cũng đủ “cơm ăn ba bữa – quần áo mặc cả ngày”.
Cái bầy nheo nhóc ngày ấy nhờ mẹ – không chỉ có cái ăn nhưng có những đứa còn có cái học.
Đã xa rồi những tháng ngày cực khó và gian nan, quay đi – nghoảnh lại bây giờ ở bên mẹ chỉ còn có cô đơn. Bởi mỗi đứa một phương, mỗi người một ngả.
20 năm bố ra đi – 20 năm mẹ vò võ cười một mình – khóc một mình – đau một mình – tủi phận một mình. Nước mắt chảy xuôi – được mấy đứa trong bầy con ấy hiểu cho lòng Mẹ?
20 năm bố ra đi – bao nhiêu nhựa sống mẹ đã chuyển hết cho bầy con. Giờ – hoàng hôn xế bóng: mẹ thui thủi một mình.
20 năm bố ra đi – có đếm được không những lần bầy con hờn trách Mẹ? Mẹ – một người đàn bà ít học, làm sao tránh được có những lúc thiếu sót với bầy con. Hôm nay, tuổi đã về chiều: chân chồn, gối mỏi, lúc nhớ, khi quên… nỡ lòng buồn trách Mẹ khi có những lời nói trái ý hay cử chỉ phật lòng. Khi quyết định của Mẹ dường như chưa được công minh, khi có vẻ như Mẹ thương con này – trọng cháu kia hơn.
Đã ở bên kia triền dốc của cuộc đời, ta chẳng ngăn được những sợi bạc trên tóc mẹ, chẳng làm mờ được những vết hằn in dấu của thời gian.
Nhưng, chợt giật mình khi nghe lời nhắc:
“Ai còn mẹ – xin đừng làm mẹ khóc
Đừng làm buồn vương mắt mẹ nghe không?”
Bầy con ấy, đừng làm buồn vương mắt mẹ bằng cách hãy nên người, hãy sống trong ấm – ngoài êm – trên thuận – dưới hòa – Hãy tỏ ra nhẫn nại và dịu dàng với Mẹ – bởi: “Mẹ già như chuối chín cây” – Thơm và ngọt ngào đó nhưng cũng rất mỏng manh và dễ thương tổn.
Bầy con ấy, hãy ở bên Mẹ – những – khi – còn – có – thể, để tiếng cười con trẻ làm tan đi sự cô đơn, lạnh lẽo của tuổi già, để chén cơm – ly sữa của mẹ thêm ngọt ngào, nồng ấm ở bờ môi, để những đêm khuya Mẹ chìm vào giấc ngủ trong hơi thở nhẹ nhàng, để an lòng Người trong những ngày còn lại của cuộc sống trần gian…
Ngày của mẹ 14 tháng 5 năm 2017
TL