Lm Erasto Fernandez, sss.
Lm SSS Việt nam chuyển ngữ
“… con phải rước lễ, với đôi mắt hướng nhìn về Thánh Tâm Chúa chúng ta, Đấng đang mời gọi con, [đang lắng nghe] lời thưa xin vâng của con và bảo con: Hãy đi! Đừng nhìn vào chính bản thân mìnhqua sự phản ảnh của những hành động hay những nhân đức của con…” [ gửi cho cô Antonia Bost, tháng 2 năm 1867]
Đoạn này, được trích từ lời khuyên dành cho một người con linh hướng khác, rất phù hợp với điều mà chúng ta đã đề cập đến trong bài suy niệm trước. Khi đức tin và đức mến hướng dẫn hành trình cuộc sống của con người, thì thật là dễ dàng để chúng ta hướng mắt nhìn về Chúa là Đấng không chỉ biết về con đường, nhưng chính Ngài là con đường. Khi chúng ta đã sẵn sàng để vâng theo Chúa bằng cả tâm hồn, thì chúng ta cũng giống như trường hợp dân Ít-ra-en hành trình trong sa mạc để tiến về Đất Hứa. “Cứ xảy ra liên tục như thế: mây che phủ Nhà Tạm ban ngày, ban đêm thì trông như lửa. Mỗi lần mây bốc lên cao khỏi Lều, thì lập tức con cái Ít-ra-en nhổ trại lên đường, và nơi nào mây đậu lại, thì ở đó con cái Ít-ra-en đóng trại. Cứ lệnh ĐỨC CHÚA con cái Ít-ra-en nhổ trại lên đường, và cứ lệnh ĐỨC CHÚA họ đóng trại; bao lâu mây còn đậu trên Nhà Tạm, thì họ tiếp tục đóng trại. Khi mây lưu lại trên Nhà Tạm lâu ngày, thì con cái Ít-ra-en giữ y như điều ĐỨC CHÚA truyền và không nhổ trại lên đường.” (Ds 9:16-19).
Không nghi ngờ gì khi dân Ít-ra-en được ĐỨC CHÚA và ÔNG CHỦ của mình dẫn dắt nên đã không đi lạc trong sa mạc, là nơi rất dễ bị lạc hướng. Đối với người Ki-tô hữu cũng vậy, thế gian đầy rẫy những nguy hiểm và khó khăn, nhưng bao lâu họ hướng nhìn về ĐỨC CHÚA và sẵn sàng vâng lời trong tin yêu, thì họ không còn sợ bị lạc đường nữa!
Dĩ nhiên, cơn cám dỗ trong trường hợp này là người ta muốn tìm xem mình đã tiến bộ được bao nhiêu trong đời sống thiêng liêng. Thông thường, điều này được đong đếm bằng những cảm giác vui thích, an toàn và bình an của con người. Nếu những cảm giác này có thể là những dấu hiệu tốt, thì người ta không thể hoàn toàn cậy dựa vào nó, cũng như không nên bận tâm về nó vì nó sẽ kéo chúng ta xa rời Thiên Chúa và làm cho chúng ta quy về Cái Tôi nhiều hơn. Khi một ai đó bắt đầu cảm thấy thỏa mãn với Cái tôi cũng như những thành tựu đã đạt được, chắc chắn một điều là người ấy sẽ gặp khó khăn trong việc phớt lờ Cái Tôi trong một thời gian dài. Đây không phải là một tiến trình quan trọng trong đời sống thiêng liêng cho bằng mối dây liên kết thân mật với Thiên Chúa, và đây là một ân huệ tinh tuyền mà Thiên Chúa ban cho chúng ta vì lòng nhân từ của Ngài chứ không phải vì nhân đức của chúng ta.
Tuy nhiên, chính trong những thời điểm và những tình huống này, chúng ta cần đến sự hướng dẫn của Vị Linh Hướng, một người hướng dẫn có kinh nghiệm có thể nhận ra những cạm bẫy xảy đến trên hành trình của chúng ta và khuyên bảo chúng ta vào dịp thuận tiện. Thông thường, chúng ta có thể lầm lẫn khi coi tiếng gọi của Cái Tôi là tiếng gọi của Thiên Chúa đang mời gọi chúng ta vào một công việc cụ thể. Chính lúc ấy, Satan có thể cải trang thành một thiên sứ để đem đến cho chúng ta một sứ điệp về tình yêu và an bình, nhưng thực tế nó đang đánh lừa chúng ta mà thôi! Và vì nói chung, chúng ta không phải là những chuyên gia trong việc phân định thánh ý của Thiên Chúa, nên chúng ta cần phải tìm đến những bậc khôn ngoan đầy kinh nghiệm cũng như những lời hướng dẫn của những người đi trước sẵn sàng hướng dẫn và giúp đỡ chúng ta. Điều quan trọng cần phải biết nữa là tìm kiếm sự hướng dẫn thì chưa đủ: người ta còn cần phải thực hiện một cách có ý thức và thông báo về tình trạng của mình một cách định kỳ nếu dự án ấy tiến triển một cách suông sẻ.