Ngợi khen Chúa, linh hồn tôi hớn hở
Và reo vui, dâng của lễ đầu mùa
Này, búp xanh chồi, xanh nụ, măng tơ
Bởi mưa móc đầm đìa Ơn Cứu Rỗi
Ngợi khen Chúa, linh hồn tôi phơi phới
Như ngọn hương nam vun vút trên đồi
Giữa những hằng hà sa số tinh khôi
Giữa những mênh mang, đại ngàn, rộng lớn
Vâng, tôi biết phận hèn tôi, bé mọn
Từ hư không, từ tịch mịch, vô thường
Thế mà Ngài đà ghé mắt, đoái thương
Cứ ngoan ngoãn, chiều lòng theo gió cuốn
Là Thần Khí, rất vô biên,vô lượng
Lòng có tin, miệng lưỡi mới mở lời
Nước trong ngần từ vực thẳm sâu khơi
Cây có gốc, mới nảy ngành, xanh ngọn
Vâng, nắm đất vào tay người thợ gốm
Tôi được hoá thân, nên ngọc, nên ngà
“Linh hồn tôi, rộn rã khúc hoan ca :
“MAGNIFICAT ANIMA MEA !”
“Như sữa, mật ong, dầu thơm, trầm quế…”
Kể từ nay, đến muôn muôn thế hệ
Cả và thế gian, vô tận, vô cùng
Dưới bóng từ bi, lượng cả bao dung
Tôi được chở che trong vườn rào kín
Cả đời tôi là bài ca hạnh nguyện
Xin trọn một niềm tin kính,hiến dâng
“LẠY CHÚA TRỜI, TÔI PHÓ THÁC, XIN VÂNG “
Phận mỏng cánh chuồn, hơi may ghềnh đá
Ngài là thành luỹ, cây cao, bóng cả
Giữ gìn tôi luôn bền đỗ, sắt son
Qua hết mùa Đông, băng giá, mỏi mòn
Sang đất hứa, bên kia bờ Biển Đỏ ?
Tôi đã thấy chín tầng mây rộng mở
Bồ câu bay, bay rợp đất, rợp trời
Khắp đồng làng đem thóc lúa ra phơi
Rèn gươm giáo binh đao thành liềm, hái
Để tháng Giêng ngon, rực vàng hoa cải
Đón những tin vui giục giã gọi mời
Khi Sứ Thần hiện đến, chúc mừng tôi
Ôi, ngây ngất, rưng rưng, trào nước mắt
Đây, mé nước, suối miền Nam trong mát
Này, đồng cỏ non, ngút ngát chân trời
Đợi lúc vào Hè, cây vả sinh sôi
Nghe đám trẻ thơ tung tăng,áo mới
Ngợi khen Chúa, linh hồn tôi vời vợi
Vì no đầy Ân Sủng của Ba Ngôi
Tựa cánh buồm giong, thả lưới, ra khơi
Bên phải mạn thuyền, cá tôm chở nặng
Sau cơn bão, ngày mai, trời lại sáng
Tôi vẫn quỳ đây, đăm đắm, trông lên
Lạy Chúa Trời, tôi, đầy tớ vô duyên
Sao, Ngài vẫn nhậm lời tôi khấn nguyện ?
(Cảm hứng từ Kinh Magnificat )
Francis Assisi Lê Đình Bảng.