KHÚC BI CA CỦA JOB
Thâu đêm, tôi những nguyện thầm
Lửa ơi, thiêu rụi kiếp trầm luân tôi
Thôi, về nhặt nhạnh vương rơi
Những vàng son, đã cuốn trôi, lụi tàn
Thôi, về nằm giữa tro than
Ủ ê với những dối gian, bạc màu
Cũng đành, nghìn cuộc bể dâu
Từ trong hang vực hay đầu non cao
Con trăng ở ngọn cây sào
Nửa khuya, lặn xuống bờ ao hoa bèo
Ta nằm nghe rất cheo leo
Trăm năm trên những dốc đèo ngả nghiêng
Đâu là cội rễ, uyên nguyên
Nước ơi, sao nỡ luỵ thuyền vỡ đôi
Đã lầm mê, để chia phôi
Mấy phen, tóc bạc, da mồi, héo hon
Chúa ôi, nắng bụi, mưa cồn
Buồn nghe những lá hoa tuôn xuống đời
Tang tình, gọi đám mây trôi
Khi không, quãng lặng, nốt rời sao đang ?
T R Ô N G V Ờ I Đ Â U Đ Â U
Của rơi, của nhặt ngoài đường
Của cho không, là vãi vương bụi bờ
Chả là con, sợi dây tơ
Một hơi gió thoảng, chạm hờ, tan tinh
Khi không, nhủ với lòng mình
Hoạ may, còn lại bóng hình phù du
Thôi, đành vào cõi thiên thu
Để tịnh tâm, để ậm ừ, xa nhau
Bây giờ, ở lại? Đi đâu?
Chắp tay, chìm xuống vực sâu trăng ngàn
Khi nào, nhạt khói, hương tan
Giữa hanh hao sắc với tàn phai hương
T R O N G C Ơ N Đ A U Đ ỜI
Khắp người ê ẩm, lao đao
Như là ai lấy sống dao mà giần
Mình đầy những nét văn thân
Và hoang vu những dấu chân rã rời
Tiếc gì trong tiếng lý lơi
Con chim nó hót, hay lời mẹ ru
Tháng ngày vừa mới sang Thu
Heo may ren rét, sương mù mỏng tanh
Thương mình, sợi khói mong manh
À ơi, trong cái hũ sành sứt quai
Ngủ đi, đêm vẫn đêm dài
Rác rơm, dầu giãi, mặc ai qua đường
Thương mình, vệt nắng, hơi sương
Sớm khuya, hiu hắt quanh tường rào kia
Thương Em, nặng gánh, quên về
Bước cao, bước thấp ngăn chia phận người.
Thương nhau, thương cả bồi hồi
Một phen tơ tóc, mấy mươi chia lìa
Qua đồng, trông cá thia lia
Hỏi, sao bông súng đầm đìa mưa mai