Francis Assisi Lê Đình Bảng
trên đỉnh trời cao ngất
Trường Sơn ơi,bát ngát mấy trùng khơi
Cả đại ngàn
nhuộm thắm máu đang tươi
Và sông suối vỗ tay reo tở mở
Hội trùng dương
bốn bề nghe sóng vỗ
Lớp lớp
người đi
nườm nượp bóng cờ
Em nhớ về
thăm dấu tích xửa xưa
Nơi gươm giáo
đã rèn nên liềm hái
Từ cội rễ
làng quê ta,ruộng rẫy
Bát cơm chan nước mắt
mẹ gánh gồng
Vẫn cái cò lặn lội dọc bờ sông
Cha cày ải trên đồng sâu,đồng trũng
Em hái đầy thuyền
hoa sen,hoa súng
Chở hết thiêng liêng,dâng trước bàn thờ
Để đức tin mình
thành nhạc,thành thơ
Và lòng đạo đã rực vàng,thơm thảo
Mấy trăm năm
mình ở vùng tâm bão
Mỗi bước ra khơi,chân cứng,đá mềm
Những mơ hoài,được trong ấm,ngoài êm
Cây thánh giá
nở man vàn nhân đức
Lạy các thánh
ngự trên trời,cõi phúc
Mỗi giọt máu đào là một ơn ban
Yêu cuộc sống này ở bến trần gian
Cây có gốc,mới trổ ngành,xanh ngọn
Để rẽ sóng
căng buồm,ra biển lớn
Vượt trùng dương,để đánh bắt xa bờ
Noi gương tiền nhân,khí phách nghìn xưa
Hoa trái ấy nảy sinh từ đau khổ