Francis Assisi Lê Đình Bảng.
Ai về phương ấy,xanh rì
Và ai ra ngóng tà huy,chợt buồn ?
Lạy trời ngô bắp trên non
Vẫn xanh tươi lá và xôn xao cành
Lạy trời,mưa cứ vây quanh
Để em cuống quýt đợi mình ngoài hiên
Tôi chong đèn,thức thâu đêm
Khi đong đưa hát,khi mềm mại ru
Hồn tôi rậm rịt,hoang vu
Nằm nghe đá mọc thiên thu đợi Người
Cỏ lùng,lau dại sinh sôi
Tuyết băng nghìn dặm,non phơi ráng chiều
Phải chăng,lòng kẻ đương yêu
Em,tôi còn cả trăm điều viển vông ?
Hồn tôi,mấy ngọn sầu đông
Héo khô,tàn tạ,còn mong nỗi gì ?
Lúc này,tôi chẳng cần chi
Mỗi khi em tới,mỗi khi tôi về
Hai người,một mái nghiêng che
Tiếng chuông thiêm thiếp bên kia giáo đường
Hồn tôi,con vạc kêu sương
Lạy trời,mưa xuống trăm muôn bãi bờ
Cầm bằng,ngọn cỏ lau thưa
Phất phơ đầu gió,phất phơ cuối dòng
Bao giờ cho hết long đong
Bao giờ cho lúa trổ bông,chín vàng ?