Francis Assisi Lê Đình Bảng
Cứ để tôi là bụi tro, tấm cám
Hạt lúa mì rơi vãi giữa đồng không
Gió máy phơi phong, ấm lạnh, nhạt nồng
Nằm khô khát dưới chân đồi Horeb
Này, tiên tri, giữa trời xanh điệp điệp
Dưới cội thầu dầu ngả bóng lung linh
Chúa gọi tôi, hay tiếng dội lòng mình?
Sao, váng vất, bồn chồn, không chợp mắt
Cứ để tôi nằm gai và nếm mật
Cùng rong rêu, cầm hạc, với dòng khơi
Tôi mỏng dòn và dễ vỡ như chơi
Bông tuyết rụng của từng ngày băng rã
Để đi hết những chặng đường thập giá
Từ vườn Cây Dầu lên đỉnh Căn Vê
Babylon ơi, mưa đá dầm dề
Khổ ải, nhọc nhằn, áo tơi, nón lá
Bên kia dốc, ráng chiều đương tàn tạ
Biết tìm ai, hun hút mấy hàng dương
Tôi trách mình tôi, lệ đẫm như sương
Con chim lẻ loi, ẩn mình, chờ chết
Hoa xoan tím phủ ngang đầu mộ huyệt
Lại một mùa chay, xé áo, xé lòng
Hằng nhủ mình về nỗi chết, hư vong
Con thuyền mảnh lô xô nơi đầu sóng
Cho tôi nếm chút bình yên cuộc sống
Bởi mê lầm, giữa mộng mị, chiêm bao
Tôi vật vờ vì đuối sức, chênh chao
Se sẽ gọi, linh hồn ơi, chỗi dậy
Thắp giùm tôi, ngọn tim đèn run rẩy
Ôi, đức tin tôi, xác đất, vật hèn
Tít tắp bụi bờ, đâu dám trông lên
Tôi, kẻ chầu nhưng, tro tàn, bếp lạnh
Cùng em nhé, ngày mai, lên đền thánh
Quỳ song song, hai hàng lệ rưng rưng
Lạy Chúa Trời, ôi lượng cả bao dung
Xin nhận lấy những lời kinh sám hối