Trong một lần gặp gỡ, một em sinh viên hỏi tôi rằng giữa một người tu và người không tu, em có thể tìm thấy cái gì hơn nơi người đi theo con đường tu trì ? Tôi trả lời cho em rằng chẳng gì hơn cả ngoài việc chú tâm hơn vào việc cầu nguyện. Tu sĩ là người luôn kết hợp mật thiết với Thiên Chúa đang khi họ dấn mình vào trong hoạt động trần thế. Câu trả lời là thế, nhưng câu hỏi của em vẫn còn đeo đẳng tôi, vì đời tu đâu luôn là một bản tình ca êm dịu, mượt mà. Trong bản nhạc ấy cũng luôn có những khoảng lặng. Có những“khoảng lặng cần thiết” và “khoảng lặng cần phải vượt qua.” “Vắng Chúa” : Khoảng lặng cần vượt qua
Có một người đi dạo trong rừng. Mải mê rảo bước bởi sự huyền hoặc của khu rừng, ông lạc lúc nào không biết. Cố tìm con đường để trở lại làng, nhưng vô ích. Bất ngờ gặp một người đi trong rừng, ông kêu lên : “Cám ơn Chúa đã gởi ông bạn đến, ông bạn có thể chỉ tôi con đường nào đi về làng không ?” Người kia đáp : “Thật không may, cả tôi cũng bị lạc. Nhưng có một cách ta có thể giúp nhau, đó là anh và tôi cùng chỉ cho nhau những con đường nào mình đã thử và loại trừ nó ra. Điều này sẽ giúp chúng ta tìm ra con đường về làng nhanh chóng nhất.”
Tôi nhận thấy có những tu sĩ hăng say làm việc tông đồ, nhưng không tìm thấy niềm an bình trong tâm hồn. Nguyên nhân chính là sự “vắng Chúa” khiến người tu sĩ chỉ quay quắt với chính mình và thu tóm mọi sự vào sự an toàn bản thân. Lúc này vai trò của những người bạn tu hay những người linh hướng thật cần thiết. Chính nhờ sự đồng hành của họ mà người tu sĩ có thể vượt qua “khoảng lặng” để tiếp tục hát bản tình ca dâng hiến.
Cầu Nguyện : Khoảng lặng cần thiết Một tu sĩ trẻ nhiệt tình. Ngày sống của anh dày đặc các hoạt động tông đồ bác ái. Trong gặp gỡ với vị linh hướng của nhà Dòng, anh đem trình thời khóa biểu đầy kín, đến nỗi không còn khoảng thở. Vị linh hướng nói : “Anh vẫn còn thiếu sót một việc”. Tu sĩ trẻ ngạc nhiên : “Còn việc gì, thưa Thầy ?” “Anh còn thiếu một giờ cầu nguyện.”
Sưu tầm.