Lc 2,22.39-40.
Hôm nay, Chúa nhật thứ nhất sau lễ Chúa giáng sinh, cùng với Giáo Hội, chúng ta mừng lễ Thánh Gia. Lễ này đã được Đức Giáo Hoàng Bênêđictô XV đưa vào phụng vụ Giáo Hội năm 1921, nhằm nêu gương cho tất cả các gia đình công giáo.
Nhìn các bức ảnh diễn tả Thánh gia: Đức Maria, Thánh Giuse và Chúa Giêsu. Cả ba đều đang lao động: Mẹ Maria đang dệt vải, Thánh Giuse làm mộc, có Chúa Giêsu phụ giúp. Thật là một gia đình thánh thiện, hạnh phúc.
Các sách Tin Mừng không nói nhiều về đời sống của Thánh Gia, nhưng chúng ta cũng thấy thánh Giuse luôn hiện diện bên mẹ Maria trong mọi biến cố vui buồn của Thánh Gia, trong thời thơ ấu của Đức Giêsu.
Hai ông bà đi Bêlem tìm nhà trọ, vì Maria đã đến ngày mãn nguyệt khai hoa. Sau đó Giuse lại đưa Hài Nhi và Mẹ Ngài trốn sang Ai Cập, rồi lại đưa về làng cũ. Có lần cả hai ông bà phải vất vả mấy ngày tìm con trong đền thờ.
Tin Mừng hôm nay thuật lại: Khi đã đến ngày lễ thanh tẩy của các ngài theo luật Mô-sê, bà Maria và ông Giuse đem con lên Giêrusalem để tiến dâng cho Chúa, như đã chép trong Luật Chúa rằng: Mọi con trai đầu lòng phải được gọi là của thánh, dành cho Chúa, ( Lc 2, 22- 23).
Thánh gia sống giữa các gia đình Nazareth, sống chan hòa với mọi người trong dân làng. Chia sẻ cuộc sống với dân làng, bình thường như mọi người dân trong làng. Thánh Luca viết: Còn Hài Nhi ngày càng lớn lên, thêm vững mạnh, đầy khôn ngoan, và hằng được ân nghĩa cùng Thiên Chúa.(Lc 2,40).
Chính trong gia đình Nazareth Con Thiên Chúa đã học làm người; về phương diện nhân tính, đã được Mẹ Maria và Thánh Giuse dạy dỗ mọi điều. Đức Giêsu sống bình dị như các thanh niên khác, đến độ khi Ngài đi rao giảng, nhiều người dân đã tự hỏi: Ông ta được khôn ngoan như vậy nghĩa là sao? Ông ta không phải là bác thợ, con bà Maria sao…?(Mc 6,2-3).
Điều đó xác nhận rằng đây là một gia đình đơn sơ, gần gũi với tất cả mọi người, sống một cuộc đời bình thường giữa dân chúng. Đức Giêsu cũng không lớn lên trong mối tương quan khép kín và đơn độc, chỉ với Mẹ Maria và Thánh Giuse, nhưng Người sống vui vẻ trong gia đình lớn, nơi có bà con và bạn hữu. Chính vì thế mà, trên đường trở về từ Giêrusalem, cha mẹ Người những tưởng rằng cậu bé mười hai tuổi mất hút trong đoàn lữ hành suốt cả một ngày, vừa đi vừa nghe những câu chuyện và chia sẻ những mối quan tâm của mọi người: “Ông bà cứ tưởng là cậu về chung với đoàn lữ hành, nên sau một ngày đường mới đi tìm kiếm” (Lc 2,44). ( Tông huấn Amoris Laetitia- Niềm Vui Của Tình Yêu-182.)
Sống bình dị như các gia đình khác. Tuy là gia đình thánh, nhưng không phải là không có những vấn đề trục trặc, hiểu lầm trong gia đình.
* Như khi chưa về chung sống, ông Giuse đã nghi ngại Đức Maria: Tin mừng Mát thêu thuật lại: Trước khi ông bà về chung sống, bà đã có thai do quyền năng Chúa Thánh Thần. Ông Giuse, chồng bà, là người công chính và không muốn tố giác bà, nên mới định tâm bỏ bà cách kín đáo. (Mt 1,18-19).
*Khi ông bà gặp lại con trong đền thờ, mẹ Người đã nói: Con ơi, sao con lại xử với cha mẹ như vậy? Con thấy không, cha con và mẹ đây đã phải cực lòng tìm con.(Lc 2,49).
Gia đình thánh luôn tin tưởng Thiên Chúa, luôn yêu thương, tha thứ và gắn bó với nhau. Để noi gương Thánh Gia, Đức Thánh Cha Phanxicô trong tông huấn Amoris Laetitia- Niềm Vui Của Tình Yêu- cũng dậy:
Trong gia đình, “có ba từ cần được dùng. Tôi muốn lặp lại, ba từ đó là: ‘Làm ơn’, ‘Cám ơn’, và ‘Xin lỗi’. Ba tiếng thật thiết yếu! “Khi trong một gia đình, người ta không cường quyền và biết nói: ‘làm ơn…’, khi trong một gia đình, người ta không ích kỷ và học nói ‘Cám ơn!’, và khi trong một gia đình có người nhận ra mình đã làm điều gì đó sai trái và biết nói ‘Xin lỗi!’, thì trong gia đình ấy sẽ có sự bình an và niềm vui”. (AL 133)
Thật ra Thánh Gia đã sống cuộc đời vất vả, long đong, đã trải nghiệm những khó khăn của đôi vợ chồng trẻ, đã trải qua bao nỗi buồn vui như những gia đình khác. Vì thế Thánh Gia mới thật là mẫu mực để chúng ta noi theo.
Lạy Chúa, xin cho mọi thành viên trong gia đình chúng con biết noi gương Thánh Gia, luôn sống tin tưởng nơi Thiên Chúa, biết yêu thương, tha thứ và gắn bó với nhau để cuộc sống chúng con an bình, vui tươi và trở nên dấu chỉ Tình Yêu Thiên Chúa.
Nguyễn Đức Lân