Còn nhớ Thánh Phaolô gửi giáo đoàn Êphêsô :
“Anh em đừng bao giờ thốt ra những lời độc địa, nhưng nếu cần, hãy nói những lời tốt đẹp, để xây dựng và làm ích cho người nghe. Anh em chớ làm phiền lòng Thánh Thần của Thiên Chúa, vì chính Người là dấu ấn ghi trên anh em, để chờ ngày cứu chuộc. Đừng bao giờ chua cay gắt gỏng, nóng nảy giận hờn, hay la lối thoá mạ, và hãy loại trừ mọi hành vi gian ác. Trái lại, phải đối xử tốt với nhau, phải có lòng thương xót và biết tha thứ cho nhau, như Thiên Chúa đã tha thứ cho anh em trong Đức Ki-tô” (Ep 4,29-32)
Công – dung – ngôn – hạnh là những đức tính không chỉ dành cho nữ giới dẫu ta nghe nói có vẻ cho nữ giới. Thế nhưng rồi, khi đã làm người và nhất là là người thì bất cứ ai cũng thật cẩn trọng về phát ngôn của mình.
Lời phát ngôn của mỗi người, tùy vào vị trí của mình sẽ lan tỏa, sẽ ảnh hưởng đến tùy mức độ, tùy vị thế của người đó. Thế nhưng rồi, dù bất cứ một ai, khi phát ngôn sẽ làm ảnh hưởng đến những người nghe dù bất cứ người đó là ai.
Nhiều ngày tháng qua, ta thấy có những người loạn ngôn. Ta thấy những phát biểu, những câu từ của họ xem chừng là chướng tai gai mắt vì như họ nói mà không biết họ nói cái gì.
Những ngày gần đây, cộng đồng lại được nghe một người đem đạo Công Giáo ra để cười đùa với câu chuyện quá tục tằn về chuyện giải tội. Người nói cười hả hê đắc thắng như là đắc thắng với bao nhiêu chuyện mà người đó đã làm và sẽ làm.
Nhưng không, có thể đụng đến bất cứ ai nhưng đến tôn giáo là điều cấm kỵ. Loạn ngôn phát ra từ người này đã để lại biết bao nhiêu bức xúc, phẫn nộ trong cộng đồng. Dĩ nhiên chuyện bức xúc và phẫn nộ là bộc lộ tâm lý hết sức bình thường của người bình thường. Chỉ có những người nào đó khác thường mới có thể im lặng hay ủng hộ hay thỏa hiệp với cung cách loạn ngôn của con người đó.
Thế nhưng rồi, ta hãy hết sức bình tĩnh vì lẽ: công mãi mãi vẫn là công và quạ mãi mãi vẫn là quạ.
Văn là người mà ! Từ xưa đến giờ ai ai cũng biết vậy để rồi khởi đi từ ngôn từ, từ giọng nói của ai đó ta có thể biết được tâm trạng, tâm tính và tính cách của người đó.
Ở đời ! Ai dám nói mình trong sạch, ai dám nói mình sạch tội để đi xét đoán và bươi móc người khác : “Ai trong các ngươi sạch tội, hãy ném đá chị này trước đi”. (Ga 8, 7)
Và ta nên nhớ trong thư của Thánh Giacôbê tông đồ : “Chỉ có một Đấng ra Lề Luật và xét xử, đó là Đấng có quyền cứu thoát và tiêu diệt. Còn anh là ai mà dám xét đoán người thân cận?”
Với tất cả những điều đó, ta thấy chỉ có một mình Thiên Chúa là Đấng thấu suốt tâm can của con người mới có quyền xét xử con người mà thôi.
Tiếc thay nhiều người trong cuộc sống tự cho mình là có quyền trên người khác để xét xử, để moi móc, để thóa mạ người khác. Phải nói là thương cho thể loại người như vậy. Ta có thể nói họ là những người vô minh và nhất là không biết mình là ai.
Ngày nay, ở cái thời đại bùng nổ truyền thông, ta thấy mạnh người người nói, mạnh nhà nhà nói và họ không biết lời đó mang lại sự hiệp nhất yêu thương hay gây chia rẽ. Cứ thích là cho lên mạng những lời bất chấp để gây tổn thương cho người khác. Và tiếc thay là nhiều người khác không xem xét cũng như không cân nhắc mà hùa theo những loạn ngôn ấy.
Ta thấy một người nữ như đang gây sóng gió hay bão trên mạng. Bình tĩnh và hết sức bình tĩnh vì ta cũng chưa hiểu được những gì đàng sau lưng của người nữ đó. Có khi cũng là chiêu trò để kéo sức hút về mình để làm cho nhiều người quên đi mình là ai cũng như quên đi những điều cần thiết trong đời mình.
Hiện tại, giây phút này là giây phút mà ta cần nhìn lại mình, cần phải sám hối vì cái chết có thể đến với ta bất cứ lúc nào.
Và với những loạn ngôn mà ta nghe được như là lời nhắc nhở ta để ta hết sức cẩn trọng khi nói ra bất cứ lời nào. Không cân nhắc, không suy nghĩ, không lựa lời thì ta cũng sẽ đi theo vết xe đổ của những loạn ngôn của con người đang cuồn cuộn như thế này.
Nên nhớ ở đời không ai thoát khỏi quy luật nhân quả. Thế thì những lời mình nói, những việc mình làm trước tiên phản tĩnh về con người của mình cũng như sẽ là những lời tự kết án mình.
Ta cũng chả cân phải đao to búa lớn, cũng chả cần phải thóa mạ những kẻ loạn ngôn. Những người đó không sớm thì muộn cũng phải lãnh tất cả những lời mình nói và những việc mình làm. Phần chúng ta, chuyện cần nhất đó chính là sự bình an trong tâm hồn.
Để được như thế, ta cần có sự bình an ngay trong tâm hồn của ta.
Ngày còn bé, Mẹ tôi vẫn dạy chúng tôi : “Ngậm máu phun người là dơ miệng mình”. Lời của Bà vẫn còn đó để tôi, chúng tôi không bao giờ nói ra những lời độc địa hay làm gì đó hại ai.
Cũng tương tự ý nghĩa lời dạy đó : “Bạn đừng lấy bùn ném vào người khác vì đôi khi không trúng người khác mà tay bạn đã bẩn”.
Vâng ! Với tất cả tâm tình, ta được mời gọi hãy chọn cung cách sống sao để được bình an. Tưởng nghĩ trước hết để được bình an đó là ta phải có tâm an và nhất là cái miệng cũng phải an. Nghĩa là ta xin Chúa cho ta đừng bao giờ thốt ra lời độc địa, thóa mạ hay mạt sát bất cứ ai.
Ngày đầu tháng 9 năm 2021
Lm. Anmai, CSsR