-
Francis Assisi Lê Đình Bảng
Lạy Chúa từ bi, đừng chấp tội tôi
Những quyến rũ, thuở ban đầu trẻ dại
Để tôi biết lấy điều lành, lẽ phải
Rót lời Ngài vào tận đáy lòng tôi
Nở ra bốn mùa hương sắc tốt tươi
Ấp yêu tôi, từng miếng ăn, bú mớm
Công quả làm ra, thảy đều được hưởng
Có ngày tuyết rơi trắng xoá, mù trời
Có ngày bão giông, bằn bặt tăm hơi
Gắng gỏi mãi, không cất mình lên được
Vì đuối sức dưới đầm sâu, đáy nước
Chúa thử xem, trong hiu hắt ánh đèn
Tôi là con cò, con vạc ăn đêm
Một mảnh thuyền nan, ngược dòng, đầu sóng
Ngồi bên bờ sông, hoài trông, tuyệt vọng
Babylon ơi, bến đỗ trần gian
Tiếng đàn tôi, trên nhánh liễu úa tàn
Nghe cung oán, sầu bi thương, rạn vỡ
Vùng vẫy lắm, cũng đành, thôi giãy dụa
Con chim non đã đậu phải ngành cong
Lạy Chúa Trời, tôi nhặt nhạnh, ăn đong
Từng bữa một, chẳng ương gieo, gặt hái
Nhìn xa tắp, những chập chùng quan ải
Tôi ngã đi, ngã lại, năm bảy lần
Khác nào, hạt gạo nằm trên đĩa cân
Cây lau giập, phất phơ, xa ngoài nội
Càng thênh thang, càng mịt mù, lạc lối
Ôi, bước chân, sao rời rã, nặng nề
Trời một phương mà xa lắc, lê thê
Trồng cây, ai chẳng mong ngày hái quả
Tôi hiểu rõ, đằng sau một vấp ngã
Trong cảnh tuyết rơi, như thể lông cừu
Chảy hiền hoà, lặng lẽ đến vô ưu
Nên gắng đợi cho trời quang, mây tỏ
Ấy là lúc cửa nhà chầu rộng mở
Lạy Chúa tôi, này tôi đây, sẵn sàng
Lúa vào mùa, đầu vụ gặt đảm đang
Có mưa móc chứa chan Ơn Cứu Độ
Như trẻ sơ sinh khát khô, thèm sữa
Ân sủng trời ban, đầy dẫy, nhưng không
Bao nhiêu khổ công, cày xới, vun trồng
Trí nông cạn, làm sao dò thấu được
Ngài gọi tôi ngay từ trong trứng nước
Che giấu tôi trong bình ống đựng tên
Giữa ba bề, có thành luỹ, bưng biền
Bấy nhiêu, đã không cầm được nước mắt
Tôi đã thấy, thiên đường là có thật
Đẫm giọt mồ hôi chân tóc nhọc nhằn
Của những tháng ngày vật vã, ăn năn
Gió rười rượi thổi về sông nước lớn
Mãi tới khi, lúa ngoài đồng đỏ ngọn
Trong cơn mê của nắng lửa, mưa dầu
Tôi hiểu, cái gì là của bền lâu
Vàng son cũ đã nhạt phai từ đấy
Mỗi mai sớm, cùng hừng đông thức dậy
Ngài giữ nghiêm các then cửa nhà tôi
Mặc cho ngả nghiêng, sấm sét ngang trời
Tôi trú ngụ nơi hành lang nhà Chúa
Một vành đai lửa rơm, ôi, dàn dụa
Phủ vây tôi, kín mít và nhiệm mầu
Ngài yêu tôi bằng đòn đánh, thương đau
Của năm dấu, cuồng điên và khờ dại
Ôi, thánh giá, rất cao vời, sùng bái
Có khi nào, tôi bất giác, ngủ mơ
Xin dạy tôi bài học vần, ngu ngơ
Ơn mạc khải cho những người bé mọn
Cứ để mặc cho vô tình, gió cuốn
Cúi đầu, ra đi, chẳng biết đi đâu
Cứ như là chuyện, cắt cỏ, chăn trâu
Hai người đàn ông, từ bi như đất
Hôm nay đầu tuần, tròn trăng, Sabbat
Lễ vật dâng Ngài là bánh không men