Suy niệm cùng cha E-ma. Tháng 01 ngày 18

Lm Erasto Fernandez, sss.
Lm SSS Việt nam chuyển ngữ     
      

 Mất đức tin phát xuất từ  việc mất tình mến; bóng tối bao phủ  từ việc mất ánh sáng; cơn lạnh giá của sự chết phát xuất từ việc thiếu vắng ngọn lửa.” [Gửi cho bà Thô-lanh Bốt, tháng 10/1851]

Một trong những yếu tố quan trọng nhất trong việc hình thành một mối tương quan tình yêu chính là sự tin tưởng dần dần thiết lập giữa đôi bên. Sự tin tưởng này lớn mạnh đến nỗi mỗi bên, nói một cách văn chương, sẽ ‘nhìn thấy’ hay cảm nhận được điểm tốt của nhau. Khi người kia càng ngày càng trở nên đáng tin cậy, thì sợi dây đức ái sẽ ngày càng bền vững. Vì thế, chúng ta có thể nói rằng đức tin (sự tín thác) và đức mến phụ thuộc lẫn nhau. Khi sự tin tưởng giữa những người bạn bắt đầu sa sút, kết quả là tình yêu cũng sẽ ngày càng trở nên mờ nhạt dần và thậm chí cuối cùng có thể bị tan biến mất.

Các nhà tâm lý nhắc nhở chúng ta rằng nếu như không có “những kho tàng” cất giữ trong tài khoản ngân hàng cảm xúc của người khác, sự tin cậy này sẽ giảm bớt và không xuất hiện. Những kho tàng này có được nhờ vào những hành động đơn giản, chẳng hạn như sự trung tín với lời đã hứa, những cử chỉ tốt, những biểu hiện thân thiện của lòng biết ơn. Điều này quá hiển nhiên đến nỗi chúng ta hay xem thường. Một tương quan giữa hai người là một thực tại sống động, và luôn cần được phát triển. Trong những mối ràng buộc như thế, tương quan sẽ là: hoặc tiến hoặc sẽ lùi. Nó không thể giậm chân tại chỗ. Vì thế, nếu không tìm cách thúc đẩy mối tương quan ấy tiến về phía trước, người ta sẽ làm cho nó thụt lùi lại phía sau.

Về phần mình, Thiên Chúa luôn luôn tìm cách đào sâu sợi dây đức ái cũng như sự tin tưởng giữa Ngài với những người con yêu dấu của Ngài. Vì thế, rắc rối sẽ không bao giờ là ở phía Ngài. Điều đó luôn luôn là ở phía chúng ta, vì khi chúng ta rời bỏ Ngài cũng như tình yêu của Ngài đã ban, hay chúng ta để cho những thụ tạo khác xen vào giữa, hay khi chúng ta làm cho nó quan trọng hơn. Thế nhưng, có lẽ ngáng trở lớn nhất và nguy hiểm nhất cho sự tin tưởng chính là sự thống trị của Cái Tôi. Sẽ có bất kỳ sự nhượng bộ một cách có ý thức và tự do đối với Cái Tôi, đặc biệt trong chiều hướng đối nghịch với tình yêu- chúng ta có thể đoan chắc rằng ngọn lửa ấy sẽ tàn lụi trong cuộc sống dấn thân của chúng ta, dù cho nó chỉ là dần dần đi nữa. Những thất bại hằng ngày của chúng ta về sự yếu đuối và khuyết điểm tự nhiên nhìn chung không diễn ra theo cách này, đặc biệt nếu mức độ tin tưởng này là cao và những nỗ lực được tạo ra để duy trì mức độ tin tưởng này được triển nở.

Vì thế, mối bận tâm của chúng ta sẽ là không bao giờ để cho bất kỳ một ngáng trở nào xảy ra giữa Chúa Giê-su và chính chúng ta. Hoặc là chết đi cho Cái Tôi bao nhiêu có thể, để ‘tôi sống nhưng không phải tôi sống, mà chính Đức Ki-tô sống trong tôi’ (Gl 2,20). Càng từ bỏ Cái Tôi, chúng ta sẽ càng được đầy tràn Thiên Chúa và cảm nghiệm được sức mạnh của Ngài đang chiếu tỏa trên sự yếu đuối của chúng ta, sự khôn ngoan của Ngài soi chiếu vào sự ngu muội của chúng ta, và lòng bao dung của Ngài phủ lấp sự hà tiện trong việc hiến dâng chính mình của chúng ta! Còn gì hơn, Chúa mong muốn làm việc qua chúng ta và đó là lý do vì sao Ngài tuyển chọn chúng ta- tất cả những gì Ngài đòi hỏi là hãy để cho Ngài tự do hành động trong cuộc đời của chúng ta! ‘Này đây Ta đứng trước cửa và gõ. Ai nghe tiếng Ta và mở cửa, thì Ta sẽ vào nhà người ấy, sẽ dùng bữa với người ấy, và người ấy sẽ dùng bữa với Ta. Ai thắng, Ta sẽ cho ngồi bên Ta trên ngai của Ta, cũng như Ta đã thắng và ngồi bên Cha Ta trên ngai của Người.’(Kh 3,20-21).