Lm Erasto Fernandez, sss.
Lm SSS Việt nam chuyển ngữ
(Trong suốt giờ cám ơn sau Thánh Lễ vào 21/3/1865, khi đề cập đến mầu nhiệm Nhập Thể của Ngôi Lời và sự kết nối giữa mầu nhiệm ấy với việc Hiệp lễ, Thánh Phê-rô Giulianô nói:“Và chính vì muốn ở lại trong tôi,nên Ngài đã ban chính mình Ngài qua việc Hiệp Lễ. Như Chúa Cha hằng sống đã sai Tôi, và Tôi sống nhờ Cha thế nào, thì kẻ ăn Tôi cũng sẽ sống nhờ Tôi như vậy (Ga 6,57)… Vì thế, qua việc Hiệp lễ, con sẽ sống nhờ Ta, vì Ta sẽ sống trong con… Vì thế, con sẽ hoàn toàn mặc lấy Ta. Con sẽ trở thành chi thể của tâm hồn Ta; linh hồn của con sẽ trở thành những khả năng tích cực của linh hồn Ta; tâm hồn con, bình đựng, sẽ trở thành nhịp đập của tâm hồn Ta. Ta sẽ trở nên ngôi vị của nhân cáchcon, và nhân cách của con sẽ là sự sống của Ta ở trong con. (Xem Gl 2,20) [Cuộc đại Tĩnh tâm ở Rô-ma, 1865]
Trong lời trích dẫn này, cha Eymard diễn tả sự kết hiệp nội tâm nảy sinh nhờ Thánh Thể- một sự kết hợp thực sự của hai sự sống thành một. ‘Không phải tôi sống, nhưng chính Đức Ki- tô sống trong tôi’ là cách nói của thánh Phao-lô về vấn đề này. Tuy nhiên, cha Eymard làm cho điều này mang tính cá nhân hơn. Vận dụng việc giải thích mang tính triết học có sẵn vào thời đại mình, cha so sánh mình với “bản tính nhân loại” mà Ngôi Hai Thiên Chúa đã Nhập Thể. Bản tính nhân loại ấy vẫn không bị cá nhân hóa, điều đó có nghĩa là không được dán nhãn bởi Cái Tôi hay Bản Ngã và đó là lý do vì sao nó hoàn toàn thuộc về Bản tính của Thiên Chúa mà không có gì khác có thể cạnh tranh để cai trị. Thiên Chúa chính là ngôi vị của Đức Giê-su.
Sự kết hợp nhiệm mầu được hình thành bởi Thánh Thể, sự kết hiệp không gì khác hơn là sự kết hiệp giao ước được Thiên Chúa hứa trong suốt thời Cựu Ước, là một sự tổng hợp sâu sắc của phẩm chất này. Trong sự kết hiệp ấy, con người không đánh mất những phẩm chất con người của mình- cái bị mất chính là “tính ích kỷ” của Cái Tôi- Việc nhấn mạnh đến “Tôi”, “của tôi”… tất cả đều đối nghịch với sự cai trị tự do của Thiên Chúa trong cuộc sống của con người. Trong mầu nhiệm Nhập Thể, có một sự quy phục hoàn toàn của nhân tính đối với thiên tính bởi ý định của Thiên Chúa, thì ở đây cũng có một sự chọn lựa tự do liên quan đến việc từ bỏ những gì người ta có thể sở hữu một cách hợp pháp (làm chủ cuộc đời mình), mặc dù với những tình cảnh thảm khốc. Vì sự từ bỏ này lệ thuộc vào một sự chọn lựa tự do, nên nó cần phải luôn luôn được lặp lại cho tới khi trở thành một thói quen; chỉ khi ấy mới có thể đạt được sự tự do và tự phát.
Vì thế, việc cử hành Thánh Thể thường xuyên và đầy đủ ý nghĩa sẽ trở thành một sự cần thiết cho những ai khao khát sống đời tận hiến cho Chúa Cha. Việc cử hành Thánh Thể không thể bị nhơ bẩn bởi bất kỳ thói quen nào, sự chai lì, chia trí… Tuy nhiên, việc cử hành ấy không cần phải trở nên buồn thảm, khô khan- khi được làm bằng tình yêu, thì việc cử hành ấy có thể là kinh nghiệm vui tươi nhất. Không có gì đầy tràn hơn là được đầy tràn sự hiện diện của chính Thiên Chúa, dù khi điều đó đòi chúng ta phải trả giá! Và cái giá đó thì phương hại và bất lợi cho toàn bộ hạnh phúc của chúng ta. Vì Cái Tôi không chỉ làm cho chúng ta xa rời Thiên Chúa, nhưng còn xa rời những người xung quanh nữa. Dưới cái nhìn của mọi người, kẻ ích kỷ thì thật đáng ghê tởm. Thật là một sự khác biệt khi người ta được tràn đầy sự hiện diện yêu thương của Thiên Chúa!