Suy niệm cùng cha E-ma. Tháng 3 ngày 01

 

“Thánh Thể chính là đỉnh điểm trong kế hoạch của Thiên Chúa.” [ ]

 

Các thánh sử, chẳng hạn như Gioan, đã cảnh tỉnh chúng ta về chân lý: bản tính nội tại của Thiên Chúa chính là tình yêu. Khi suy niệm về điều này, chúng ta phải luôn nhớ rằng tình yêu không chỉ là một ưu phẩm trong bản tính của Thiên Chúa, nhưng chính Ngài là tình yêu- đó là bản tính của Ngài! Và điều này làm cho bản tính cũng như tình yêu của Thiên Chúa hoàn toàn khác biệt với bất cứ thứ gì chúng ta có thể cảm nghiệm được với tư cách là những con người có giới hạn. Dĩ nhiên, yếu tính của tình yêu Thiên Chúa chính là sự cho đi hoàn toàn và đến mức cạn kiệt. Từ muôn thưở, mỗi Ngôi trong Ba Ngôi đều hiện hữu trong hành vi tuôn đổ chính mình cho hai Ngôi còn lại. Không chỉ dừng lại ở đó, Thiên Chúa còn ao ước đi xa hơn vì bản tính của Ngài chính là tình yêu: Ngài đã tuôn đổ chính mình ra khỏi vòng tình yêu của Ba Ngôi, trước hết là trong hành động sáng tạo vĩ đại (Tv 19,1); việc tuôn đổ thứ hai chính là biến cố Nhập Thể qua đó Thiên Chúa trao ban tình yêu vô biên của Ngài cho mọi loài hữu hình và vô hình nơi Ngôi Hai Thiên Chúa-Đức Giê-su, Con Một của Ngài; nhưng một cách đặc biệt cho chúng ta là những hữu thể có trí khôn.

Quả vậy, tình yêu tự bản chất thì không có giới hạn hay ranh giới. Vì thế, trong việc tuôn đổ tình yêu cao cả hơn, Đức Giêsu- Đấng Cứu Độ và là anh của chúng ta đã nghĩ ra một cách thức sung mãn hơn để biểu lộ tình yêu của Người, khi Người yêu thương họ đến cùng: Người đã ban chính mình cho chúng ta dưới hình bánh bị bẻ ra và Chén được chia sẻ (Ga 13,1-15). Thế nhưng, Người đã không giới hạn ý nghĩa này chỉ trong vài ngày hay ở vài nơi nào đó. Người phán: ‘Mỗi khi anh em làm việc này, là anh em tưởng nhớ đến Thầy’để đảm bảo cho chúng ta rằng bất kể khi nào chúng ta quy tụ lại nhân danh Người trong đức tin và đức mến, thì tình yêu vô biên của Người sẽ ở giữa chúng ta. Hơn nữa, chúng ta sẽ không xem Thánh Thể như một điều gì “ở bên ngoài!” Vì giới hạn của con người chúng ta, một cách nào đó, đã được thanh tẩy bởi một nghi thức chỉ có thể diễn ra đúng thời và đúng chỗ. Tuy nhiên, Người đã quyết định kết quả của nghi lễ này, chẳnghạn như sự hiện diện thực sự của Người giữa chúng ta sẽ mang tính riêng tư, thân mật, và kéo dài mãi. Vì thế, Người đã chọn lựa để ở lại “Phòng Tiệc Ly Nội Tâm”, nơi cung lòng của mỗi người!

Quả thực, Thiên Chúa không thể đi xa hơn trong ước muốn của Ngài để đến gần với con người chúng ta. Trong và qua Thánh Thể, Ngài trở thành xác thể của thân xác chúng ta, và sự sống của sự sống chúng ta, trở thành nhịp đập của trái tim trong con người chúng ta. Tất cả những gì chúng ta cần làm là ý thức một cách sâu xa về mầu nhiệm vĩ đại này, và để mầu nhiệm ấy trổ sinh những hoa trái hằngmong đợi: sự an bình sâu thẳm, niềm vui viên mãn, tình thân hữu, sự tha thứ, lòng quảng đại, sẵn sàng bẻ nát đời mình cho người khác và cho tất cả mọi sự. Thực ra, tình yêu Đức Ki-tô nơi Thánh Thể quá vĩ đại đến nỗi Người không đòi hỏi bất kỳ thứ gì nơi chúng ta, ngoại trừ là chúng ta đón nhận tình yêu của Người trong đức tin và lòng quảng đại, và để cho tình yêu ấy tuôn tràn. Ngoại trừ một điều kiện không thể tránh đó làphải chết đi cho Cái Tôi, còn thì Thiên Chúa không đòi hỏi dù chỉ một nỗ lực nhỏ nhoi nơi chúng ta: đơn giản là Ngài tuôn đổ tình yêu của Ngài vào tâm hồn chúng ta, hoàn toàn tự nguyện! Và khi tình yêu của Người bao trùm, tình yêu ấy sẽ làm cho chúng ta ngày càng trở nên giống Thiên Chúa, đó là: yêu thương người khác!