“Hãy cậy dựa vào ân huệ trong khi con thi hành sứ vụ, chứ đừng bao giờ cậy dựa vào chính bản thân con.” [ Lời khuyên dành cho một người con linh hướng]
Trong lời khẳng định này, cha Eymard liệt kê ra một nguyên tắc quan trọng khác trong việc thăng tiến đời sống tâm linh. Từ muôn thưở, Thiên Chúa tuyển chọn con người và trao phó cho họ một sứ vụ đặc biệt. Nhiều ngôn sứ đã loan báo một cách công khai rằng họ đã được kêu gọi ‘ngay từ trong lòng mẹ’ (Is 49,1). Bên cạnh việc đặt con người vào sứ vụ được dọn sẵn, Thiên Chúa còn mài dũa cuộc đời và căn tính của họ theo sứ vụ này. Ngài ban cho con người những ân huệ thiêng liêng cần thiết cho mục đích ấy (1 Cr 12,5.6.11). Ngài đặt vào tâm trí và tâm hồn con người một khuynh hướng nội tâm nghiêng chiều về ơn gọi này, có lẽ là không cần họ phải nhận ra (1 Sm 12,20) để trao phó tất cả những khả năng và tài năng bẩm sinh (Mt 25,15-29; Rm 12,6-8). Nhưng trên hết, Thiên Chúa đảm bảo rằng con người chỉ trải nghiệm được những kinh nghiệm này khi họ để cho Ngài hoàn tất sứ vụ ấy một cách khó có thể tin nổi (2 Cr 1,4; cũng như nhớ lại việc Mô-sê đã phải vượt qua sa mạc khi ông lẩn trốn Pha-ra-ô. Chính việc vượt qua cùng một sa mạc ấy mà sau này ông phải dẫn dắt dân Do Thái tiến về miền Đất Hứa).
Vì thế, mỗi người có thể nghiệm xem lòng nhân từ và sự trung tín của Thiên Chúa trong việc tạo dựng và chọn lựa chúng ta vào nhiệm vụ đã được chỉ định mà Ngài sẽ không bao giờ bỏ rơi chúng ta. Dù rằng vấn đề có thể xảy ra thay vì cậy dựa vào Chúa cũng như sự khôn ngoan của Ngài, chúng ta lại chọn lựa để cậy dựa vào chính mình cũng như những khả năng, sức lực, kinh nghiệm, bạn hữu,… của chính mình. Một vài minh chứng trong Kinh Thánh rất sống động về vấn đề này là trường hợp của Saul, vị vua đầu tiên của Ít-ra-en, người đã quá cố chấp vào sự bất xứng của chính mình đến nỗi ông không bao giờ đón nhận sự chọn lựa của Thiên Chúa dành cho ông như một vị vua đầu tiên (1 Sm 9-16). Không nghi ngờ gì vì ông đã chấm dứt đời mình như một kẻ thất bại hoàn toàn! Không một công việc khó khăn nào của ông đi đến thành công. Trái lại, Đa-vít như chúng ta biết ‘được Gia-vê tuyển chọn’ vào mỗi dịp quan trọng, đặc biệt những dịp liên quan đến vận mệnh của dân Ngài, đã tuyên bố rõ ràng rằng: chính Gia-vê mới thực sự chi phối mọi thứ, chứ không phải ông. Trong khi Đa-vít không thể thi hành một cách chính xác những gì Thiên Chúa đã truyền trong mỗi biến cố liên quan đến cuộc sống riêng của ông, tuy nhiên, trong mối tương quan với vai trò là Vua thì ít ra ông đã đoan chắc rằng ông luôn luôn hành động theo những hoạch định của Thiên Chúa.
Vì thế, bất cứ ai muốn đoan chắc rằng cuộc đời và sứ vụ của mình đạt đến thành công, sẽ phải ra công làm việc để nhận ra ‘ân huệ được tuyển chọn’. Và điều này đúng với mỗi người, mỗi người theo cách riêng của mình. Có thể là không gây ấn tượng sâu sắc và chói lóa như những vĩ nhân trong Lịch sử Cứu độ, thế nhưng một khi điều này được thiết lập và chúng ta sẵn sàng để cho Thần Khí của Thiên Chúa dẫn dắt và hướng dẫn chúng ta trên con đường mà Thiên Chúa đã chọn lựa cho chúng ta, thì chúng ta cũng có thể làm những điều vĩ đại cho Thiên Chúa. Chính cha Eymard, người luôn luôn muốn làm ‘điều gì đó đặc biệt’ cho Thiên Chúa, đã đi theo nguyên tắc này và do đó cha có thể khuyên nhủ những người con thiêng liêng bằng niềm tin tưởng. Suốt cuộc đời, cha đã vững tin rằng Thiên Chúa đã chọn cha vào một nhiệm vụ đặc biệt, mặc dù điều đó khiến cha mất đôi chút thời gian để khám phá ra sứ vụ ấy là gì!