(Cha Eymard- Lời khấn bản vị 1865)
“Thánh Lễ là việc thực hành tôn giáo cao trọng nhất và thánh thiện nhất.” [ ]
nguồn từ tiếng Latinh và có nghĩa là ‘ràng buộc lại’. Vì thế, những thực hành tôn giáo được thiết định và hướng đến việc ràng buộc chúng ta một cách chặt chẽ hơn với Thiên Chúa. Ngày nay, trong tất cả những thực hành tôn giáo, có rất nhiều nghi thức, mỗi nghi thức lôi cuốn một nhóm người cũng như một tính khí nào đó. Thế nhưng, lời nhận xét của cha Eymard đó là: trong tất cả những thực hành tôn giáo của chúng ta, thì Thánh Thể (vào thời của cha còn được biết với tên gọi phổ biến là ‘Thánh Lễ’) là cao trọng nhất và thánh thiện nhất.
Có thể nói Thánh Lễ là cao trọng nhất bởi vì cốt lõi của việc cử hành Thánh Thể hướng trực tiếp đến trọng tâm của vấn đề về tương quan của chúng ta với Thiên Chúa. Nếu chúng ta ao ước thủ đắc một sự kết hiệp mật thiết với Thiên Chúa, trước tiên chúng ta phải từ bỏ Cái Tôi; sự kết hiệp càng sâu đậm thì lại càng phải chết đi cho Cái Tôi! Như vậy, Thánh Thể không gì khác hơn chính là sự hiến mình hoàn toàn và đầy yêu thương của Đức Giê-su qua việc vâng phục Chúa Cha cũng như tình yêu dành cho anh em của Người, được chiếu tỏa và tỏ lộ ra cho chúng ta. Khi chúng ta cử hành Thánh Thể một cách ý nghĩa, điều chúng ta làm đó là kết hợp sự hy sinh của chính mình, một cách hoàn toàn và đầy yêu thương bao nhiêu có thể, với sự hiến mình của Đức Giê-su và dâng lên Chúa Cha. Khi điều này liên hệ đến sự trao ban chính mình, thì rõ ràng đó sẽ là việc thực hành tôn giáo cao trọng nhất; bên cạnh đó không phải chúng ta nhân danh mình mà dâng việc thực hành ấy lên Chúa Cha. Việc thực hành ấy hướng đến sự trọn hảo và sự dâng hiến mình hoàn toàn của chính Đức Giê-su. Vì thế, không gì có thể cao trọng hơn Thánh Lễmiễn làsự kết hiệp với Thiên Chúa còn liên quan đến.
Bên cạnh đó, qua Thánh Thể, Đức Giê-su trao ban chính mình một cách tự nguyện và đầy yêu thương, để chúng ta có thể đạt đến một sự kết hiệp mật thiết với Người ‘Hãy cầm lấy mà ăn/uống; Này là Mình Thầy sẽ bị nộp vì anh em…’ Mục tiêu của Thánh Lễ chính là việc kết hiệp với Thiên Chúa và đứng từ góc độ này thì Thánh Lễ cao trọng nhất. Nếu nhiều Kitô hữu trong chúng ta ý thức hơn về chân lý này, chúng ta có thể sử dụng một cách tốt hơn những phương tiện mà qua sự nhân lành và tình yêu, Thiên Chúa trao ban cho chúng ta một cách quảng đại.
Bên cạnh đó, Thánh Lễ cũng thánh thiện nhất (sâu sắc, hiệu quả nhất) vì Thánh Lễ do chính Đức Giê-su thiết lập. Không ai có thể nghĩ ra một điều gì đó quá tuyệt vời, đơn giản nhưng hiệu quả như Thánh Lễ. Tuy nhiên, Thánh Lễ, giống như tất cả những nguồn trợ giúp khác mà Đức Giê-su ban cho chúng ta chỉ có ý nghĩa trong bối cảnh đức tin. Đức tin của chúng ta càng sâu sắc và sống động, sự kết hiệp sẽ ngày càng mạnh mẽ. Phao-lô, người không chỉ hiểu đúng nhưng còn đau đớn chỉ ra những quan niệm sai lạc và sự lầm lạc liên quan đến việc cử hành Thánh Thể của những tín hữu ở Cô-rin-tô, hầu như đã tìm được ích lợi tối đa từ Thánh Thể đến nỗi ngài có thể tự mình nói rằng: ‘Không phải tôi sống, mà chính Đức Ki-tô sống trong tôi!’ (Gl 2,20). Chúng ta càng hiểu rõ hơn về Thánh Thể và càng tìm cách đi vào sức năng động của Thánh Thể, thì những hiệu quả của Thánh Thể trong đời sống chúng ta sẽ ngày càng cụ thể và thực tiễn hơn.