Suy niệm cùng cha E-ma. Tháng 11 ngày 24

Lm Erasto Fernandez, sss.        
Lm SSS Việt nam chuyển ngữ   

    

“Người thợ xây qua đời  sau khi đặt nền móng cho một tòa nhà đồ sộ quả thực là một người sáng lập ra ngôi nhà ấy hơn là người đã hoàn tất nó”. [Gửi cho cha Arthur Dhe, tháng 11/1866]

Một trong những ước mơ của cha Eymard đó là làm việc với và cho các linh mục giáo phận vốn được mọi người biết đến. Thậm chí trong giai đoạn này, cha đã mơ ước thành lập một Hội Dòng Ba dành cho các linh mục để chia họ thành  ba phạm trù khác nhau. Khi cha Dhe xin sự trợ giúp, cụ thể là trong việc phục hồi nhân phẩm cho những linh mục sa ngã, hay giúp đỡ những linh mục đang gặp rắc rối với những vị bề trên của mình, cha Eymard đã rất vui mừng vì tìm được một người nào đó có chung suy nghĩ với cha. Cũng thế, cha muốn cộng tác với cha Antoine Chevrier (đấng sáng lập dòng Prado), người đã bắt đầu công việc giúp đỡ những trẻ em bị bỏ rơi và bị từ chối, vì cha Eymard nhận ra một sự tương đồng to lớn giữa công việc giúp đỡ những người thâu lượm ve chai ở Paris với công việc khó khăn của cha Chevrier. Mặc dù cả hai ước mơ này thực sự không bao giờ được hiện thực hóa, thế nhưng tâm hồn cha Eymard vẫn hướng đến tất cả những chiều hướng đó để tình yêu của Thiên Chúa nơi Thánh Thể có thể đụng chạm đến tất cả mọi người.

Trong mọi công việc mạo hiểm này, cha đã không bao giờ bận tâm đến những kỹ thuật của những vị được xem là đấng sáng lập hay đại loại như thế. Cha xem những việc mạo hiểm này như một lời đáp trả lại lời mời gọi của Thiên Chúa để làm một việc gì đó đang thiếu trong vương quốc của Thiên Chúa ngay tại trần  gian này và ngay bây giờ. Không quá xa sự thật khi nói rằng lời trích dẫn trên có một vài điểm quy chiếu đến cuộc đời của chính cha Eymard, cũng như đến công việc ‘đồ sộ’ mà cha đang gánh vác. Nhiệm vụ của cha là đặt nền tảng cho công việc này và thiết lập nó thành một nền móng vững chắc. Đó chính là tất cả những gì cha bận tâm trong đầu vào giai đoạn này. Đó không chỉ là nhu cầu tức thời, nhưng còn là đóng góp quan trọng nhất mà cha Eymard có thể làm đối với công việc mạo hiểm này. Nếu thực sự cần thiết lập một nền tảng vững chắc, thì đòi hỏi phải mất nhiều thời gian; nếu không nó sẽ sụp đổvì cơn thử thách ban đầu.

Cha cũng thấy trước khả năng một số người khác có thể được kêu gọi để hoàn tất công việc mà cha đã khởi sự. Chắc chắn cha đã nhớ đến tấm gương của Mô-sê, người được Thiên Chúa dùng như một khí cụ để dẫn dắt dân Chúa ra khỏi Ai Cập và hướng dẫn họ trong suốt 40 năm khi họ đi lưu lạc trong sa mạc. Đây là những năm đào tạo dân Ít-ra-en, và không nghi ngờ gì khi Mô-sê đã dâng điều tốt nhất của ông hết lần này đến lần khác cho đến khi ông đưa toàn dân đến ngưỡng cửa của Miền Đất Hứa.  Thế nhưng, chính xác là trong giai đoạn này Chúa đã phán bảo ông rằng không phải ông là người sẽ dẫn dắt dân vào Miền Đất Hứa, nhưng là Giô-suê, thuộc hạ của ông, người mà ông đã chuẩn bị tất cả mọi sựcho. Chính Mô-sê sẽ không có vinh dự được bước vào miền đất tràn trề sữa và mật, cũng như không tận hưởng được những hoa trái dù chỉ một vài năm ngắn ngủi trong cuộc đời ông!

Giống như Mô-sê, cha Eymard có thể đứng ở bên ngoài trước khi nhìn thấy công việc của mình đạt đến thành công mĩ mãn, thế nhưng điều đó không ngăn cản cha trở thành đấng sáng lập, vì chính cha là người đã ra công làm việc để xây dựng một nền tảng vững chắc. Công việc của cha là cộng tác với Chúa bao lâu việc phục vụ của cha cần thiết. Khi đã dâng phần tốt nhất của mình trong mỗi tình cảnh, bấy giờ cha Eymard sẵn sàng ra đi và tiến vào Miền Đất Hứa trên Trời bất kể khi nào Chúa nghĩ điều  đó là thích hợp!