Suy niệm cùng cha E-ma. Tháng 12 ngày 29

Lm Erasto Fernandez, sss.        
Lm SSS Việt nam chuyển ngữ   

    

Hãy sống trọn vẹn trong Chúa chúng ta bằng chính tâm hồn  con, vì đó là ngôi nhà đích thực  và là cuộc sống đích thực của con” [Gửi cho cô Virgine Danion, tháng 2 năm 1867]Lời  trích dẫn

này của cha  Eymard gợi nhắc cho chúng ta về những lời của Chúa Giê-su: ‘“Hãy nghe và hiểu cho rõ: Không phải cái vào miệng  làm  cho con người ra ô uế; nhưng cái từ miệng xuất ra, cái đó mới làm cho con người ra ô uế”… Anh em không hiểu rằng bất cứ cái gì vào miệng thì xuống bụng, rồi bị thải ra ngoài sao? Còn những cái gì từ miệng xuất ra, là phát xuất tự lòng, chính những cái ấy mới làm cho con người ra ô uế. Vì tự lòng phát xuất những ý định gian tà, những tội giết người, ngoại tình, tà dâm, trộm cắp, làm chứng gian và vu khống. Đó mới là những cái làm  cho con người ra ô uế; còn ăn mà không rửa tay thì không làm cho con người ra ô uế.” (Mt 15,10-20). Chúa Giê-su đã chỉ dạy các môn đệ rằng khi xử sự với Thiên Chúa, thì không chỉ bằng những cái bề ngoài, nhưng bằng chính bằng tâm hồn. Tuy nhiên, khuynh hướng tự nhiên của con người là luôn xét đoán sự vật qua những hình thức bề ngoài và cảm thấy hài lòng chỉ  vì những cái bề ngoài.

Cha Eymard đưa ra một áp dụng cụ thể và thực tiễn cho nguyên tắc này khi cha khuyên người con linh hướng của mình rằng quy hướng vào sự hiện diện của Chúa nơi bản thân thì quan trọng hơn và có lẽ khó khăn và đòi hỏi nhiều hơn là chỉ đơn thuần chú ý đến những cái bên ngoài. Để thực hiện được điều này một cách tốt đẹp, đem lại ích lợi, chúng ta cần phát huy nghệ thuật hay kỹ năng nhận thức về bản thân. Điều này có nghĩa là ngay cả khi bận tâm về những sao lãng từ bên ngoài, chúng ta cũng vẫn ý thức về những phản ứng bên trong của mình- sợ hãi, những chương trình bị che đậy, những lý do  kép… đã từng gặp. Nhìn chung, những điều đó không được chú ý lắm và vì thế, chúng ta chỉ sống với những cái bề ngoài và thực hiện những hành vi của mình một cách thuần túy từ quan điểm này. Nhưng khi chúng ta có thể đụng chạm đến những gì đang diễn ra bên trong, chúng ta có thể ngạc nhiên về kho tàng kiến thức chúng ta có được về bản thân mình, cả điều tốt lẫn điều không tốt!

Thiên Chúa đang cư ngụ nơi sâu thẳm nhất của cõi lòng chúng ta, chính nơi đó Người trò chuyện với chúng ta, với những vấn đề thực sự đang diễn ra trong cuộc đời chúng ta. Vì thế, nếu chúng ta mong ước đào sâu mối tương quan của chúng ta với Người, thì đó chính là nơi chúng ta cần phải tập trung sự chú ý của mình cũng như thực thi những gì cần sửa đổi mà Người đề nghị. Mức độ đó là ngôi nhà đích thực và là cuộc sống đích thực của chúng ta, và khi những người khác có thể hài lòng về cách cư xử với chúng ta bằng những cái bề ngoài, thì Thiên Chúa đọc được tâm hồn chúng ta cũng như liên lạc với chúng ta nơi những cái bên trong và chân thực nhất. Khi chúng ta đạt đến cách sống ở mức độ sâu xa nhất của con  người chúng ta, thì chúng ta sẽ nghiệm thấy được niềm vui cũng như sự hồi hộp sâu xa về việc nắm bắt được chính mình. Bấy giờ, ít nhất chúng ta có chọn lựa để rút ngắn qua việc loại bỏ những khó khăn cũng như những biểu hiện của cái Tôi để Thiên Chúa càng có tiếng nói mạnh hơn trong cuộc đời chúng ta, hay là tiếp tục thủ đắc cái tôi.

Đây chẳng phải là “một điều cần thiết” mà Chúa Giê-su đã đề cập về sự chọn lựa của cô Maria đó sao? (Lc 10,38-42). Và Ngài nói thêm “sẽ không bị ai lấy mất”. Khi chúng ta thực hiện tốt điều này, thì cũng sẽ không bị lấy mất khỏi chúng ta, ở đây hoặc sau này! Bấy giờ niềm vui đó sẽ là của chúng ta!?!