“Tôi đau khổ và tôi hy vọng… tôi giống như một người trôi dạt trên biển, chỉ có một tấm ván để bám víu vào, và phó mặc đời mình cho gió định đoạt với niềm cậy trông hoàn toàn vào lòng nhân từ của Thiên Chúa.”. (được tìm thấy trong những bài suy niệm do cha Eymard viết ở Chaintre, 1855)
Cha Erasto Fernandez, sss.
Bản dịch Linh mục Thánh Thể
Những bài suy niệm này đánh dấu thời điểm cha Eymard đang ra sức làm việc để thành lập một Hội dòng mới. Cha không loại bỏ viên đá nào cản trở nỗ lực của cha trong việc đáp trả một cách cân xứng với ơn gọi mà nhiều lần cha đã nhận được, và rõ ràng cha là người được chọn để thành lập một Hội dòng như vậy. Thế nhưng, như vẫn thường xảy ra với mọi công việc của Thiên Chúa, khi khí cụ được trao vào tay ai để cày xới, thì hàng loạt khó khăn bắt đầu nổi lên, thử thách niềm tin của họ, làm cho mọi sự lại càng trở nên khó khăn hơn. Chúng ta thấy rõ điều này trong Xh 4,24-26 khi ông Mô-sê khởi hành cuộc hành trình trở về Ai Cập, chính ông đã chiến đấu với Thiên Chúa, Đấng tìm cách giết ông. Đêm tối cho thấy sự tối tăm mà chính ông Mô-sê không thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Chẳng phải ông đã không chấp nhận làm theo những gì Thiên Chúa đòi buộc ông, sau tất cả những lời bào chữa mà ngay từ đầu ông đã cố gắng đưa ra để tránh né nhiệm vụ này? Vậy thì tại sao sau đó Thiên Chúa lại phá đổ toàn bộ sự mạo hiểm này?
Các nhà chú giải, khi thừa nhận sự huyền nhiệm của cuộc gặp gỡ này, đã nói cho chúng ta biết rằng có thể có một điều gì đó cần phải làm đối với Cái Tôi đang nhen nhóm. Kết thúc cuộc thử thách, ông Mô-sê thừa nhận sự siêu việt của Thiên Chúa, điều này được diễn tả qua việc cắt bì cho đứa con trai của ông. Cha Eymard cũng nhận thức về sự cần thiết của việc từ bỏ hoàn toàn cái tôi khi khởi đầu dự án này. Chính cha cảm thấy mình phải đối diện với những bất lợi không thể vượt qua, dù khi đó tất cả những gì cha muốn làm là hoàn thành kế hoạch mà chính Thiên Chúa đã chỉ thị cho cha phải làm. Trong tình huống đó, cha đã nhận ra sự cần thiết của việc trông cậy hoàn toàn vào Thầy Chí Thánh nơi một đầy tớ bất xứng là chính cha. Công việc này là công việc của Thầy, và Người sẽ dõi theo nó cho đến lúc hoàn thành vì Người đã chọn lựa công việc đó. Tấm ván mà cha Eymard đề cập đến không gì khác hơn chính là niềm tin mà cha mang theo trong tình huống này. Bám víu vào sự linh hứng nội tâm mà cha đã nhận được, cha lại ngước nhìn lên Chúa và khó khăn này đến khó khăn khác sẽ bị xóa tan đi, giống như đám mây mù tan biến đi khi mặt trời mọc.
Toàn bộ đoạn trích này dường như quá đơn giản, khi bóng tối bị đẩy lui thì ánh sáng lại chiếu rọi. Nhưng khi tiến trình này diễn ra, nó có thể đòi hỏi và nhấn mạnh đến công cụ được chọn lựa, vì người ấy có thể nắm giữ hoàn toàn ngoại trừ ý muốn của Thiên Chúa và Ngài sẽ trông chừng nó. Không ai khác có thể giúp đỡ trong tình huống này, vì con người không thực sự là một phần của dự án. Thường thì lời cầu nguyện cũng không đem lại nhiều ánh sáng hay sự ủi an khi Chúa dường như bị che khuất hay không xuất hiện. Tuy nhiên, nếu khí cụ có thể nắm giữ được niềm tin tuyệt đối và tình yêu vô vị lợi, bấy giờ chắc chắn dự án này sẽ thành công, vì đó là công việc của Thiên Chúa và khí cụ không thể đặt ra những thử thách hay không thể ngăn cản được.
Đời người trong cuộc trần ai, luôn gặp sóng gió, phong ba phũ phàng…Nhưng, như cơn mưa dù lớn và dai đến đến đâu, rồi cũng có lúc phải chấm dứt. Thế nhưng, chỉ có một cơn mưa duy nhất, cơn mưa Lòng Chúa Thương Xót thì muôn đời tuôn chảy êm đềm và tưới gội mát dịu vào lòng nhân loại.