“Tình yêu thì không bao giờ nói, ‘thôi đủ rồi’.” [ ]
Lm Erasto Fernandez, SSS.…
Bản dịch Linh mục Thánh Thể
Một trong những đặc điểm của tình yêu chính là không đặt ra bất kỳ giới hạn nào, đặc biệt là đối với việc dâng hiến bản thân. Thực ra, điều đặc biệt của tình yêu Thiên Chúa chính là luôn luôn tuôn đổ trên người khác, trước hết là chính nơi Ba Ngôi Thiên Chúa, tuôn đổ trên Chúa Con và Chúa Thánh Thần, và sau đó là tuôn đổ trên mọi thụ tạo. Và vì Thiên Chúa thì vô hạn, nên việc tuôn đổ tình yêu cũng không có giới hạn. Quả thực, tình yêu ấy dường như tốt hơn và mạnh mẽ hơn khi tình yêu ấy tiếp tục cho đi chính mình. Và Thiên Chúa càng trao ban, thì nguồn tình yêu nơi Người lại càng tiếp tục cho đi. Thiên Chúa tìm thấy sự viên mãn bao la qua việc trao ban.
Hơn nữa, dưới cái nhìn của việc luôn sẵn sàng và quảng đại trao hiến chính mình, tình yêu lôi kéo mọi sự vật khác vào cơn lốc của chính nó, để mọi sự được chính tình yêu tác động sẽ dần dần từ bỏ đi sự ích kỷ của mình. Vì thế, mọi sự phát xuất từ năng lực sáng tạo của Thiên Chúa đều dẫn đến việc luôn sẵn sàng và không ngừng cho đi chính mình. Đây là năng lực sáng tạo tuôn chảy đến toàn thể vũ trụ, và biểu lộ những hình thức khác nhau của cuộc sống. Thật vậy, đây là đặc điểm mạnh mẽ nhất của tình yêu, đến nỗi tình yêu không bao giờ ngừng chảy hay cạn khô.
Tuy nhiên, điều duy nhất có thể đóng khung năng lực sáng tạo bao la của tình yêu chính là chủ nghĩa cá nhân, một thứ quyền lực xa lạ mà con người chúng ta muốn có để giữ lại cho riêng bản thân mình mọi thứ tình yêu xung quanh chúng ta. Cần biết rằng chúng ta tự biến mình trở thành trung tâm của vũ trụ và của một thứ tình yêu độc chiếm, chúng ta tiếp tục tìm kiếm điều đó ngày càng nhiều hơn. Nhưng, như dân Ít-ra-en đã bị cảnh báo, khi họ lưu lạc trong sa mạc, rằng không được thu lượm man-na nhiều hơn nhu cầu cần thiết cho một ngày (ngoại trừ là vào ngày sa-bát), số man-na lấy dư ấy sẽ mục nát và trở nên vô dụng, cả số lượng man-na lấy ban đầu cũng như số man-na khác cũng bị lấy đi. Điều ấy cũng sẽ xảy ra với chúng ta, khi chúng ta tìm cách thu vén tình yêu cho thật nhiều, hơn cả mức chúng ta cần cho bản thân mình.
Thế nhưng, khía cạnh đẹp nhất của tình yêu chính là chúng ta càng cho đi tình yêu một cách vô vị lợi, thì chúng ta lại càng nhận được tình yêu một cách dư tràn không thể đo lường nổi. Chúng ta càng biết cho đi tình yêu, chúng ta lại càng nhận được nhiều hơn. Chúng ta gieo tình yêu một cách quảng đại và thu lượm tình yêu, trong khi người khác lại gieo sự đối nghịch, đó là sự thù ghét hay bất kỳ hình thức nào của chủ nghĩa cá nhân, thì người ấy sẽ gặt được những gì mình đã gieo. Vì thế, cách tốt nhất để đảm bảo rằng chúng ta có được một nguồn tình yêu liên tục chính là tiếp tục gom góp tất cả tình yêu mà chúng ta có thể có! Như thánh Phao-lô đã diễn tả điều này hết sức rõ ràng: “Ðức mến thì nhẫn nhục, hiền hậu, không ghen tương, không vênh vang, không tự đắc, không làm điều bất chính, không tư lợi, không nóng giận, không nuôi hận thù, không mừng khi thấy sự gian ác, nhưng vui khi thấy điều chân thật. Ðức mến tha thứ tất cả, tin tưởng tất cả, chịu đựng tất cả. Ðức mến không bao giờ mất được” (1Cr 13,4-8). Và hơn thế nữa, Chúa Giê-su đã trao ban cho chúng ta tình yêu như một dấu chỉ để nhận biết người môn đệ đích thực của Ngài: ‘Cứ dấu này mà người ta nhận biết anh em là môn đệ Thầy là anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em!’ (Ga 13,34).