Tháng Năm, Ngày 13

 

(Kỷ niệm ngày thành lập dòng Thánh Thể năm 1856)
“Hành vi tự hiến sẽ làm đẹp lòng Ngài hơn tất cả những hoạt động tông đồ khác trong thế gian.” []

Thiên Chúa không mong muốn một điều gì khác nơi chúng ta ngoài việc hiến mình trọn vẹn và đầy yêu thương, để Ngài hoàn toàn tự do làm việc nơi chúng ta khi Ngài muốn. Dĩ nhiên, điều duy nhất Thiên Chúa đã làm nơi chúng ta đó là đổ tràn biết bao ân huệ tốt lành trên chúng ta để ‘khi nhìn thấy những việc tốt lành của anh em, họ sẽ tôn vinh Cha trên trời’ (Mt 5,14-16). Thiên Chúa hoàn toàn hiến ban chính mình Ngài, và chẳng bao giờ có bất kỳ một bí nhiệm nào khi Ngài mời gọi con cái của Ngài bước vào mối dây hiệp thông sâu sắc với Ngài. Giống như bất kỳ người nào trong chúng ta, Thiên Chúa cũng cảm thấy hài lòng hơn về một mối tương quan liên vị mật thiết với chúng ta hơn bất kỳ một điều gì khác mà chúng ta có thể làm cho Ngài.

Thật không may, nhiều người lại nghĩ khác: mọi sự chúng ta làm cho Thiên Chúa/ người khác sẽ làm vui lòng họ hơn là dành thời giờ để hiệp thông với họ. Và quả thực, thật là dễ để làm một điều gì đó cho người khác hơn là trở thành một người nào đó cho người khác. Cha mẹ thường rơi vào cạm bẫy này khi đối xử với con cái. Thay vì dành thời gian quý báu cho con cái, họ lại thích tặng cho chúng thật nhiều món quà; đặc biệt khi con cái đòi hỏi họ quan tâm đến chúng, thì họ lại cố gắng đáp ứng cho chúng với thật nhiều món quà hơn. Khi làm một điều gì đó cho ai, chúng ta cũng vẫn chỉ là những kẻ bị khống chế trong toàn bộ trường hợp ấy. Nhưng trở thành một người nào đó cho người khác ám chỉ sự tự nguyện cao cả về phía chúng ta. Chúng ta bị thử thách là phải đặt mình hoàn toàn vào tay người khác để họ làm bất cứ điều gì họ muốn làm với chúng ta, và đó có thể là điều khủng khiếp trong những lúc ấy.

Điều khó khăn nhất đối với một con người chính là đánh mất quyền kiểm soát cuộc đời mình. Bình thường, chúng ta không để vuột mất quyền kiểm soát cuộc đời mình dù chỉ trong một khoảnh khắc, vì sợ rằng mọi thứ sẽ đi sai hướng và bấy giờ thật là khó để chúng ta giành lại quyền kiểm soát. Thế nhưng, khi tương quan với Chúa, việc phó thác đời mình vào tay Ngài sẽ là điều hợp lý nhất chúng ta có thể làm, vì chúng ta tin tưởng rằng Thiên Chúa không muốn bất kỳ điều gì có hại cho chúng ta; bất cứ điều gì Ngài muốn và làm thì luôn luôn là vì lợi ích và điều tốt cho chúng ta (x. Gr 2,11-12). Nhưng, chắc chắn rằng tương quan với Chúa là tương quan với một Đấng chúng ta không biết, và dường như sẽ luôn luôn có một nỗi sợ hãi ẩn chứa trong mối tương quan của chúng ta với Thiên Chúa. Khi chúng ta có thể vượt qua nỗi sợ hãi này và quảng đại dâng trọn đời mình cho Ngài, chúng ta sẽ nhanh chóng nhận ra rằng chúng ta là những kẻ được lợi nhất từ mối tương quan này.

Để sự hiến mình đạt được ích lợi, đòi hỏi sự hiến mình ấy phải là tự nguyện, đầy yêu thương và trọn vẹn. Hiến ban chính mình một cách nửa vời sẽ chẳng giúp ích gì, vì suy cho cùng, chúng ta vẫn còn bị kiểm soát. Thứ đến, quà tặng của chúng ta sẽ không phù hợp với Thiên Chúa vì khi Ngài trao ban, Ngài đã trao ban trọn vẹn và không cân xứng. Nếu Thiên Chúa ban cho chúng ta một cách vô vị lợi, chẳng lẽ chúng ta lại có thể so đo tính toán và hối tiếc trong việc trao ban của chúng ta hay sao? Hơn nữa, khi chúng ta dâng hiến hoàn toàn bản thân mình, thì không có chỗ cho Cái Tôi. Nhưng khi chúng ta làm việc tông đồ, thì vẫn còn cơ hội để chúng ta tự đề cao mình, đôi lúc chúng ta còn không ý thức được nó nữa. Vì thế, việc hiến mình của chúng ta thì đẹp lòng Chúa hơn là công tác tông đồ mà chúng ta có thể làm cho Ngài!