“Trong cái nhìn của Thiên Chúa, bạn là cái bạn là” [ ]
Đây là một đoạn khác trích từ lời khuyên của cha Eymard, rõ ràng đoạn này được thu lượm từ những nỗ lực bản thân của cha để thuộc trọn về Đức Giê-su, cũng như từ kinh nghiệm của cha trong việc hướng dẫn người khác trên con đường kết hiệp tâm linh với Chúa. Không thiếu những người xung quanh nói với chúng ta bằng nhiều cách khác nhau rằng ‘bạn thật tốt’, trong khi những người khác sẽ mâu thuẫn với họ khi nói ‘bạn chẳng có gì tốt cả!’ Nói chung, người ta chỉ nhận ra nơi chúng ta một sự phản ảnh của chính họ, hay là họ bị cuốn hút bởi những phẩm chất nơi chúng ta mà chính họ đang có; bên cạnh đó, mỗi người chỉ nhìn có một phần, vì thế họ chỉ nhận xét một phần của tôi mà thôi. Nếu tôi đặt cuộc đời và những phản ứng của tôi trên những quan điểm từ nhiều phía và phiến diện của người khác, thì có thể tôi sẽ phát khùng, vì mỗi người đều đi theo một hướng khác nhau, và không ai trong số họ thực sự hiểu được toàn bộ sự thật về tôi. Ngược lại với nền tảng này, thật là dễ để nhận ra rằng chỉ có cái nhìn của Thiên Chúa về tôi mới đúng mà thôi, vì trước hết Ngài là Đấng Sáng Tạo của tôi, Ngài biết rõ tôi (x Tv 138/139), và thứ đến vì Ngài nhìn tổng thể bức tranh. Thứ ba, khi Thiên Chúa nói với tôi về bản thân tôi, Ngài không thu được lợi lộc gì từ việc che giấu sự thật, vì Ngài là Đấng duy nhất sẽ cho tôi một bức tranh rõ nét về chính tôi.
Vậy Thiên Chúa nhận ra điều gì nơi tôi? Trước hết, Ngài xem tôi như đứa con yêu dấu của Ngài. Ngài nói với tôi, như Ngài đã nói với Đức Giê-su ‘Này là Con Ta yêu dấu rất đẹp lòng Ta’ (Mc 1,12). Điều này không có nghĩa là Thiên Chúa không nhận ra những giới hạn và lỗi lầm của tôi, đơn giản nó có nghĩa là những điều này không làm nên tôi ‘thực sự’ như Ngài đã tạo dựng tôi. Khi một người mẹ bế đứa con dơ bẩn của bà mới chơi ở phía trước sân và bị dính bùn, trước hết bà không nhìn vào vết bẩn dính trên người đứa con, nhưng nhìn vào đứa trẻ đang bị dơ bẩn. Bà bắt đầu rửa sạch cho nó, mặc dù bà biết rằng chỉ ít phút sau khi được rửa sạch, nó lại dính bùn lần nữa! Bà không nóng giận với đứa con đang dính bẩn- nhưng nhận ra đứa trẻ đang cần sự giúp đỡ của bà! Đó là điều Thiên Chúa nghĩ về tôi, tôi là đứa con yêu dấu của Ngài, dù tôi có thể yếu đuối và mỏng dòn đến đâu đi chăng nữa!
Thứ hai, Thiên Chúa nhận ra nơi tôi tiềm năng về điều tôi có thể trở thành nếu tôi để cho Đức Giê-su cũng như Thần Khí của Người tự do hoạt động trong cuộc đời tôi. Nếu một Sao-lê có thể được biến đổi thành một Phao-lô năng động và nhiệt huyết, nếu một Augustino có thể được đổi đời từ một tội nhân suy đồi để trở thành một Giám mục và thậm chí là một vị thánh của Mẹ Giáo Hội, thì chúng ta cũng có thể vươn đến những đỉnh cao đáng kể không phải vì chúng ta, dĩ nhiên là vậy, nhưng là trong và nhờ Đức Ki-tô. Trong khi đó, vì những giới hạn của bản thân, chúng ta không thể nhận ra bức tranh vinh quang vào thời sau hết của chúng ta, nhưng Thiên Chúa thì có thể- vì thế, đó là điều Ngài liên hệ đến khi đối xử với chúng ta.
Thứ ba, Thiên Chúa không chỉ nhận thấy tiềm năng cần thiết cho sự trưởng thành của bản thân tôi, nhưng Ngài còn biết tôi có thể trở thành một khí cụ tuyệt vời trong bàn tay yêu thương của Ngài, khi tôi thực sự dâng hiến chính mình cho Ngài. Qua tôi, Ngài có thể đến với hàng trăm, thậm chí là hàng ngàn người khác; và Ngài cũng đem đến cho họ những kinh nghiệm về sự nhân lành yêu thương của Ngài. Vì thế, khi Thiên Chúa đoái nhìn đến tôi, thì Ngài không để ý nhiều đến tội lỗi của tôi, nhưng đến tiềm năng lớn lao mà chính Ngài đặt vào nơi tôi. Ngài nhìn tôi một cách tích cực, bằng tình yêu và hy vọng vào tương lai. Tôi sẽ là người đầu tiên tìm được lợi ích nhờ việc chú ý nhiều hơn đến điều Thiên Chúa nghĩ về tôi hơn là điều mà những con người giới hạn khác nghĩ về tôi. Đây là chân lý nền tảng của cuộc đời tôi! Tôi là kẻ tôi là, trong cái nhìn của Thiên Chúa!