Tháng Tư, Ngày 21

 

(Nhớ lại ngày vào Nhà Tập của Dòng Hiến sĩ Đức Mẹ, và việc các tập sinh đã tôn thờ hay đền tạ trước Bí tích Thánh Thể vì xảy ra một sự xúc phạm đối với Bánh Thánh, cha viết: chính tại nơi đây, trong nhà tập này) ‘Tôi đã học được cách làm cho Thánh Thể trở thành tâm điểm của đời tôi, và tôi đã trưởng thành trong tình yêu sâu thẳm của Đức Giê-su nơi Thánh Thể.’

Ngày cha vào nhà tập Dòng Hiến sĩ Đức Mẹ chính là điểm mốc trong cuộc đời cha. Cha cảm thấy mình đã đi những bước đầu tiên trên con đường có thể dẫn cha đến việc hoàn thành được những ước mơ của mình. Chúng ta lưu ý rằng những ước mơ này đã nhen nhóm vào ngày cha được Rước lễ lần đầu, khi ấy cha đã đoan hứa rằng cha sẽ dâng hiến hoàn toàn cuộc đời mình cho Đức Giê-su, cũng như Đức Giê-su đã trao ban chính mình Ngài cho cha qua việc Hiệp lễ. Có lẽ đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên vì vào thời cha gia nhập Tập viện, sự xúc phạm đến Thánh Thể đã xảy ra và các tập sinh được mời gọi dành nhiều thời giờ để cầu nguyện trước Thánh Thể. Từ những gì cha viết, chúng ta có thể thấy rằng đối với cha, thời gian dành để cầu nguyện không chỉ là mơ giữa ban ngày một cách vô ích, nhưng đó là một nỗ lực nhằm hướng tới sự thấu hiểu về lựa chọn nền tảng của đời linh mục của cha.
Và ở đây chúng ta nhận ra xu hướng tiến đến việc dâng hiến tất cả của tâm hồn cha cho Đức Giê-su, để Đức Giê-su trở thành tâm điểm của cuộc đời cha bên cạnh những mối lo khác. Nói tóm lại, không còn điều gì khác có thể ngăn cản cha từ lúc này, ngoại trừ Đức Giê-su và những kế hoạch và dự định của Người. Hơn nữa, chúng ta thấy rằng đối với Phê-rô Giulianô, ngay từ khi còn nhỏ, Đức Giê-su không chỉ là một nhân vật ngự ở trên trời, nhưng Người chính là Thiên Chúa hiện diện nơi Thánh Thể. Việc cha có thể trưởng thành trong tình yêu dành cho Đức Giê-su, với tư cách là một con người, quả thực là một ơn huệ lớn lao. Thế nhưng, chúng ta không thể quên rằng qua lòng nhân từ, Thiên Chúa muốn chúc phúc cho mọi con cái của Ngài bằng những ân huệ dư tràn này, nếu như chúng mở lòng ra để đón nhận! Tại sao những tập sinh ngày nay lại hiếm khi cảm nghiệm được sự trưởng thành này? Không nghi ngờ gì, ở đây có một điều bí nhiệm trong việc tuyển lựa hay chọn lựa những con người vào những nhiệm vụ đặc biệt của Thiên Chúa. Tuy nhiên, khả năng đáp trả của ứng viên cũng làm nên một phần của toàn bộ bức tranh.
Cũng cần nhớ rằng khi còn ở nhà, gia đình cha hầu như đã làm mọi sự có thể để thay đổi ý định của cha và mong cha trở thành một thương gia theo bước của cha ngài. Vì thế, sự chọn lựa của Eymard là làm cho Đức Giê-su trở thành tâm điểm của cuộc đời mình không phải là một điều gì đó dễ dàng xảy ra. Có một sự lôi cuốn bên trong khiến cha trung thành bước theo, và để nhận ra điều này, cha đã sẵn sàng trả giá. Căn bệnh mà cha gặp phải trong Nhà tập hầu như đưa cha đến ngưỡng cửa của cái chết, quả thực đây là một sự thử thách về lòng trung tín và tình yêu của cha. Điều gì phải đến sẽ đến, cha không bao giờ từ bỏ khát vọng dâng hiến một điều vĩ đại cho Đức Giê-su, cụ thể là việc phục vụ như một linh mục! Không do dự gì, cha nói thêm “sức khỏe của tôi bắt đầu suy giảm và tôi đã được trả về nhà để chờ chết. Trong suốt thời gian đau bệnh, tôi cứ tiếp tục nhẩm đi nhẩm lại ‘con sẽ trở thành một linh mục vào một ngày nào đó và sẽ cử hành Thánh Lễ’”. Cuối cùng, lòng trông cậy của cha vào Chúa đã đem lại ích lợi cho chính cha và cho nhiều người khác.