“Ngẫm nghĩ về những kinh nghiệm của mình khi là một tu sĩ trẻ của Dòng Đức Mẹ, cha Eymard ghi chú như sau), ‘Trong quá khứ… tôi ít để ý đến các linh mục trong các tiểu chủng viện và trong các trường học. Họ là những con người đảm trách công việc âm thầm và khó khăn liên quan đến sự nghiệp giáo dục thế hệ trẻ. Tôi đánh giá cao tất cả những con người đã cống hiến cho sự nghiệp giáo dục. Tôi cũng nhận ra và cảm nghiệm được những ân huệ mà Thiên Chúa đã ban cho tôi, khi tôi có thể cùng làm việc với những người dân địa phương, cha mẹ và các linh mục. Đây cũng là mảnh đất màu mỡ cho nhiều cuộc hoán cải.’
Như Đức Giê-su đã nói ‘Trong nhà Cha Thầy có nhiều chỗ ở’, cũng như trong vườn nho hoặc Nước Chúa cũng còn rất nhiều sứ vụ cần phải làm. Thánh Phao-lô nhắc nhở chúng ta rằng tất cả những điều này xuất phát từ cùng một Thánh Thần và được dẫn dắt đến cùng một cùng đích, Nước Trời và vinh quang của Thiên Chúa (1Cr 12,426). Trong phạm vi công việc của mình, cha Eymard khám phá ra nhiều sứ vụ mà chính cha ít quan tâm đến, và do đó cha đã không đánh giá một cách tương xứng. Sự nghiệp đào tạo người trẻ là một công việc cực kỳ khó khăn không chỉ trong thời đại của chúng ta, nhưng còn trong mọi thời đại. Vào giai đoạn của mình, những người trẻ có rất nhiều thắc mắc, họ thích thử nghiệm với sự tự do của mình để xem mình có thể đi được bao xa, họ thích thách thức quyền lực dưới mọi hình thức, nói tóm lại, họ vượt qua thử thách trong cuộc đời mình. Yêu cầu đặt ra cho những người làm nhiệm vụ chăm lo cho họ, đó là: sự hiểu biết, tính kiên nhẫn, tình yêu và sự chấp nhận. Một sự pha trộn những ân huệ không phải dễ dàng tìm thấy nơi hầu hết mọi người. Vì thế, cha Eymard đã nhận ra nhiệm vụ này gian khổ như thế nào, cũng như đây là một công việc không nhận được lời cảm ơn, một công việc âm thầm ít được ai hoặc không ai để ý đến.
Mặc dù cha ngưỡng mộ công việc mà những linh mục, vốn là những người được chỉ định làm nhiệm vụ này, đang thực hiện, cha cũng có thể nhận ra những ơn lành đặc biệt mà chính cha đã được phú ban, cụ thể là khả năng nói chuyện với những người trưởng thành và có thể làm cho họ nhận ra tình yêu của Thiên Chúa, cũng như cha có thể trở thành sự trợ giúp mạnh mẽ hơn cho người trẻ khi họ gặp những khó khăn ở tuổi thanh niên. Vì thế, cha không ghen tị với những linh mục đang làm việc với giới trẻ, cũng không hạ thấp vai trò của mình trong Nước Thiên Chúa. Cách làm này không chỉ giúp cha luôn cảm thấy hạnh phúc và mạnh mẽ trong mọi việc mình làm, mà còn cho phép cha cầu nguyện cho, hỗ trợ và cộng tác với những người khác trong những sứ vụ này. Thánh Phao-lô đã nói thế này: ‘Tôi trồng, A-pô-lô tưới, nhưng chính Thiên Chúa mới cho mọc lên!’ (1Cr 3,6-9). Phúc thay những Ki-tô hữu nào nhận ra được mọi sự theo cách này và vui vẻ cộng tác với mọi người xung quanh họ, là Ki-tô hữu hay người ngoài, vì tất cả chúng ta là những người làm công trong vườn nho của Chúa.
Cách làm này cũng phản ảnh ước nguyện của Đức Giê-su khi Người cầu xin cho sự hiệp nhất giữa các môn đệ của Người, một sự hiệp nhất sẽ phản ảnh và gợi nhớ lại sự hiệp nhất hiện diện nơi chính Ba Ngôi Thiên Chúa. Mặc cho lời cầu xin của Đức Giêsu và sự đảm bảo của Thánh Thần của Người, một sự hiệp nhất sâu đậm và đầy hoa trái như thế, cụ thể là trong những nỗ lực hoạt động tông đồ của chúng ta, vẫn là một lý tưởng xa rời thực tại giữa chúng ta. Sau này, cha Eymard đã khuyến khích các tu sĩ của mình cộng tác với các linh mục giáo phận cũng như tất cả mọi người có thiện chí, để mở mang Nước Chúa.