BÀI DU CA TRÊN ĐỒNG CỎ THÁNG GIÊNG
Francis Assisi Lê Đình Bảng
Con vụng dại,sao đủ lời để nói
Và ngây ngô,như em bé học vần
Quay quắt,nhọc nhằn,từng bữa nuôi thân
Vẫn đói rách,vẫn lầm than,cơ nhỡ
Đã có lúc,chạy như người trốn nợ
Buồn.Cô đơn.Trống trải.Bỗng giật mình
Có phải vì đang thiếu vắng lòng tin
Nên ngã quỵ ở cuối đường khô khát?
Nên mỏi mắt,chờ chiêm Xuân,giáp hạt
Hừng đông ơi,đâu vạt lúa nương đồng?
Thèm cả mùa màng,mùi rạ rơm thơm
Yêu thửa mạ non,xanh lên vành nón
Chúa gọi con,nhưng sao Ngài chẳng chọn ?
Bởi lọt lòng,con đã trót đa mang
Bờ bụi hắt hiu,rau rợ,tập tàng
Như mồ mả,rặt một màu vôi vữa
Đã có lúc,con chẳng còn là con nữa
Vì bao lâu là mãi mãi,bao giờ ?
Giữa chợ đời,phải nuốt nhục mà mua
Lầm lẫn giữa âm mưu và trí tuệ
Ôi,cuộc sống,mỗi ngày càng dâu bể
Rình rập,bao vây,luôn phải dè chừng
Khi cuộc cờ tàn,trở mặt,quay lưng
Cái gian dối thành bùa mê,lẽ sống
Bao mơ ước,bao nguyện thầm,tuyệt vọng
Tận đáy lòng con,giằng xé tư bề
Giữa ngã ba đường,khuất lấp,ủ ê
Chẳng lẽ,cắn răng,cúi đầu,cam chịu ?
Trở về thôi,dẫu tật nguyền,ốm yếu
Để nhìn trời xanh,mọng nước,long lanh
Dưới tán lá non,chim hót,chuyền cành
Có mây biếc hẹn nhau về rất thấp
Có hơi mát của tháng Mười,Một,Chạp
Có cả hào quang,nhật nguyệt,cầm ca
Ôi,những phép mầu,điềm lạ đêm qua
Con run rẩy,chờ Xuân tươi lá mạ
Vâng,lạy Chúa,đầm đìa ơn phước cả
Đến bây giờ,con mới được nghỉ ngơi
Dang tay ra và ngước mắt lên trời
Để nếm trải những nồng nàn,thiêng thánh
Để miệng lưỡi con thơm tho,đạo hạnh
Để thấy sinh sôi hoa trái đầu mùa
Lạy Chúa Trời,con hạn hán,mong mưa
Mưa mầu nhiệm,no đầy ơn Cứu Rỗi
Qua cửa hẹp,dẫu đường trơn,quãng lội
Bên kia sông,đồng cỏ mượt,xanh rì
Thuở địa đàng còn thanh khiết,phương phi
Vừa nứt nụ,chực chờ đêm trừ tịch
Con tắm mát,trầm mình trong Bí Tích
Ngày ra Giêng,nhân đức mới tròn trăng
Nghe Khải Huyền Ca,rờ rỡ sao băng
Muôn Nhã Nhạc rưng rưng về đầy ắp
Mười búp tay chắp thành hàng bạch lạp
Này,muôn kinh trọng thể đã ra đời
Lạy Chúa Trời,lạy Chúa Cả Ba Ngôi
Có phải hôm nay là ngày Sáng Thế ?