“Vậy anh em hãy canh thức…
Con Người sẽ đến”
(Mt 24, 42-51)
Trong bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giê-su nói cho chúng ta về ngày của Con Người :
Anh em hãy sẵn sàng,
vì chính giờ phút anh em không ngờ,
thì Con Người sẽ đến. (c. 42)
Lời của Đức Giêsu nói về “Ngày của Con người” có thể làm cho chúng ta khiếp sợ, bởi vì Người so sánh ngày này với Trận Đại Lụt thời ông Nôe: khi đó một cách bất ngờ, cả nhân loại bị hủy diệt, đúng hơn là sự sống trên mặt đất bị hủy diệt (x. Mt 24, 37-41). Khi Thiên Chúa sáng tạo, Ngài đã tách nước ra, ở trên và ở dưới để cho sự sống phát sinh. Tuy nhiên, nước phía trên và nước phía dưới cứ chực ập lại để phá hủy sự sống; cũng vậy, khi tạo dựng trời đất, Thiên Chúa đã tách đất ra khỏi nước phía dưới, nhưng biển cả cứ muốn trào lên nuốt trửng mặt đất. Khối nước hung dữ, chính là hình ảnh của sự dữ, nói về những gì con người đã và đang làm cho con người.
Ngày tận của mọi sự cùng chắc chắn sẽ đến và làm chúng ta sợ hãi, nhưng đó lại là con đường tất yếu của sự sống mới và sáng tạo mới, như hạt lúa mì, như chính thân xác của chúng ta: sáng tạo này phải tan rã, thân xác chúng ta phải qua đi, để nhường chỗ cho trời mới đất mới và cho sự sống mới. Đó còn là cuộc Vượt Qua, từ sự chết sang sự sống, của toàn thể nhân loại và vũ trụ, theo khuôn mẫu mầu nhiệm Vượt Qua của Đức Ki-tô mà chúng ta cử hành mỗi ngày trong Thánh Lễ.
Hiểu như thế, cả loài người và từng người chúng ta, cùng muôn loài muôn vật được mời gọi trông chờ trong bình an và hi vọng Ngày Cánh Chung và cầu nguyện xin Đức Giê-su Ki-tô, Chúa chúng ta, mau ngự đến.
- “Anh em hãy canh thức”
Vì thế, Đức Giê-su nhắc nhớ chúng ta: “Anh em hãy canh thức”, vì chúng ta không biết ngày nào Chúa của chúng ta sẽ đến. Ngày Chúa của chúng ta sẽ đến là ngày Quang Lâm, nghĩa là thời điểm tận cùng của thời gian và của lịch sử loài người; ngày này chắc chắn sẽ đến, vì chúng ta không sống trong vĩnh cửu, nhưng đang sống trong thời gian có thủy có chung; nhưng thời điểm tận cùng của thời gian chắc là còn lâu.
Nhưng nếu chúng ta hiểu ngày của Chúa chúng ta sẽ đến là thời điểm tận cùng, không phải của loài người, nhưng của chính mỗi người chúng ta, thì thời điểm này có thể xẩy ra bất cứ lúc nào, dù chúng ta ở trong độ tuổi nào. Ai còn trẻ, thì người đó hi vọng sống được nhiều năm nữa; nhưng đâu có chắc chắn, chỉ hi vọng thôi. Hơn nữa, trong môi trường chúng ta đang sống, có quá nhiều nguy cơ đe dọa sức khỏe và cả tính mạng nữa.
Vì thế, lời Chúa nhắc nhớ chúng ta hãy canh thức, là đưa chúng ta trở về với sự thật của cuộc sống, đó là chúng ta phải luôn sẵn sàng, để trả lại cho Chúa sự sống của chúng ta. Đó là một sự thật hay bị quên lãng, vì chúng ta quá bận rộn, quá bận tâm và quá gắn bó với những gì trong cuộc đời này. Tuy nhiên, mọi sự không tồn tại mãi, nhưng sẽ qua đi, chúng ta cũng không tồn tại mãi, nhưng có một ngày chúng ta sẽ qua đi, và có thể qua đi bất cứ lúc nào!
- Bóng tối và ánh sáng
Lời của Đức Giêsu mời gọi các môn đệ “hãy coi chừng, hãy ở trong tình trạng tỉnh thức”, trong bối cảnh của Tin Mừng, chính là để chuẩn bị các môn đệ bước vào cuộc Thương Khó (x. Mt 26). Và thương khó là giờ của bóng tối, của sự dữ; nhưng đồng thời cũng là giờ của ánh sáng, giờ của sự thiện.
Thời đại chúng ta đang sống cũng có nhiều dấu chỉ nói về giờ của bóng tối: núi lửa hoạt động, những đợt sóng thần, những cơn động đất, nước từ trời trút xuống, nước từ sông biển dâng lên, gió bão hung hãn… Những gì xẩy ra trong thiên nhiên hoàn toàn khớp với những gì con người đang làm cho con người: đó là khủng bố, đó là thống trị và chiếm đoạt bằng vũ khí giết người, đó là đấu tranh cho quyền lợi của mình bằng bạo động, đó là giết hại mầm sống và chính sự sống nhân linh từ trong giai đoạn hình thành kì diệu nhất, đó là làm thiệt hại và hãm hại người khác vì lòng ham muốn, đó là dò xét và lên án, đó là cấm cản giam hãm, đó là áp đặt bằng quyền bính bất chấp ngôi vị, đó là nghi ngờ, không tin tưởng và thiếu tôn trọng người khác. Xét cho cùng, như ai trong chúng ta cũng có kinh nghiệm, những thái độ và cách hành xử như thế, cho dù là nhân danh sự sống, nhân danh lợi ích của tập thể, nhưng thực ra là phá hủy sự sống một cách nghiệm trọng nhất, bởi lẽ đó là cách hành xử của chính Sự Dữ.
Khởi đi từ hồng ân lớn lao Chúa đã đến, Lời Chúa mời gọi chúng ta hướng đến biến cố Chúa sẽ đến. Trong thời gian chờ đợi, tất yếu chúng ta sẽ phải đối diện với bóng tối, không chỉ là bóng tối của thiên nhiên, nhưng nhất là bóng tối của sự dữ ở trong chúng ta và ở giữa chúng ta. Và chúng ta được Đức Giê-su mời gọi: “Hãy canh chừng và tỉnh thức” để có thể nhận ra Chúa hiện diện và đang đến, để sống theo Sự Thiện và Ánh Sáng và tín thác vào sức mạnh của Sự Thiện và Ánh Sáng và chính Chúa.
Và để có thể nhận ra Chúa đến và hiện diện, chúng ta được mời gọi cầu nguyện liên lỉ như chính Chúa mời gọi các môn đệ trong cuộc Thương Khó: “Anh em hãy canh thức và cầu nguyện” (Mt 26, 41; Mc 14, 38); cầu nguyện với Lời Chúa và cầu nguyện với ngày sống hay một giai đoạn sống của chúng ta.
- Cầu nguyện trong những giờ dành riêng cho việc cầu nguyện.
- Và chúng ta cũng được mời gọi sống ngày sống của chúng ta như là một lời cầu nguyện.
Nhưng ai trong chúng ta cũng có kinh nghiệm gặp nhiều khó khăn trong đời sống cầu nguyện hằng ngày. Không có cách nào khác, là chính chúng ta phải tự tìm ra cho riêng mình những phương cách để vượt qua khó khăn và duy trì đời sống cầu nguyện.
Có hai tâm tình có thể giúp chúng ta vượt qua khó khăn trong việc cầu nguyện: Cầu nguyện là dâng lại cho Chúa một ít thời gian của chúng ta một cách nhưng không; và cầu nguyện là lời tạ ơn và ca tụng Chúa, về “những điều cao cả” Chúa làm cho chúng ta trong cuộc đời, trong hành trình ơn gọi và trong từng ngày sống; và điều cao cả nhất là tình yêu Thiên Chúa để thể hiện đến cùng cho chúng ta nơi Đức Giê-su Ki-tô.
- Người đầy tớ trung tín và khôn ngoan
Và trong khi chờ đợi và canh thức, Đức Giê-su mời gọi chúng ta sống như người tôi tớ trung tín và khôn ngoan: người tôi tớ khôn ngoan là người hiểu ra rằng Chúa có thể đến bất cứ lúc nào; và vì thế, người này lúc nào cũng trung tín với Chúa, ngang qua việc khiêm tốn và kiên nhẫn “đúng giờ và đúng lúc”, thi hành sứ mạng được giao.
Vậy thì ai là người đầy tớ trung tín và khôn ngoan mà ông chủ đã đặt lên coi sóc gia nhân, để cấp phát lương thực cho họ đúng giờ đúng lúc? Phúc cho đầy tớ ấy nếu chủ về mà thấy anh ta đang làm như vậy.
(c. 45-47)
Và như thế, Chúa có thể đến bất cứ lúc nào và ban phúc cho người tôi tớ. Và lời Chúa cũng mời gọi chúng ta đừng trở thành người tôi tớ bất trung và ngu dại: đó là người tôi tớ nghĩ trong lòng một cách sai lầm rằng: còn lâu chủ ta mới về! Và vì thế, anh ta tự biến mình thành chủ nhân, chiều theo lòng ham muốn, sống một cuộc sống bạo lực, lệch lạc và bê tha.
Vậy, chúng ta được mời gọi canh thức, để chờ đợi ngày Chúa đến. Nhưng thực ra Chúa vẫn đến với chúng ta mỗi ngày trong Thánh Lễ, qua những ân huệ và biến cố của từng ngày sống. Do đó, chúng ta có thể thực tập đón Chúa đến mỗi ngày, để cho lúc Chúa thực sự đến, chúng ta không còn bị bất chợt và sợ hãi; nhưng chúng ta đón mừng Chúa đến trong niềm vui của đợi chờ, giống như niềm vui được đón mừng Chúa đến lần thứ nhất, trong đêm Giáng Sinh.
Lm Giuse Nguyễn Văn Lộc