Tin Mừng Chúa Nhật IV Mùa Chay, Năm A
Sư Huynh Phêrô Nguyễn Đình Long, FSC
Trong tinh thần phụng vụ Mùa Chay, Chúa Nhật thứ 4 được gọi là Chúa Nhật của NIỀM VUI: về hình thức bên ngoài, chủ tế mặc phẩm phục HỒNG, trên bàn thờ lại xuất hiện bông HOA; tiếng đàn nhạc cụ lại vang lên hòa cùng điệu hát lời ca chúc tụng Thiên Chúa.
Còn trong Phụng vụ Lời Chúa, NIỀM VUI rạng rỡ qua chủ đề ÁNH SÁNG. Lời Chúa nhấn mạnh: đây là ÁNH SÁNG THẦN LINH đến từ Thiên Chúa, giúp con người phá tan cái tăm tối u mê của kiếp người tội lỗi để thông phần vào dự tính cứu độ của Thiên Chúa qua việc nhận ra được Đấng Thiên Chúa sai đến đang hiện diện và thực thi ơn cứu độ giữa dân Người.
Ánh Sáng Chúa đã giúp Samuel vượt qua được tầm nhìn giới hạn phàm nhân để nhân ra đượ Đấng Mêsia- Vua. Chúa chọn nơi một thiếu niên chăn chiên trong làng quê Bêlem là Đavit và vui mừng xức dầu phong vương cho cậu.
Trong Tin Mừng, ÁNH SÁNG THẦN LINH, là CHÍNH CHÚA GIÊSU. Người đã cho anh mù bẩm sinh được nhìn thấy, thoát cảnh mù lòa bẩm sinh; và còn đi xa hơn nữa, người đã giúp anh vượt qua mọi rào cản về giới hạn, mặc cảm cá nhân, về cơ chế xã hội, tôn giáo, đạo đức để NHẬN RA, TUYÊN XƯNG và TIN vào Người là NGÔN SỨ, là CON NGƯỜI.
Hoa trái của Ánh Sáng Thần Linh đó là NIỀM VUI được ĐỔI ĐỜI: Cậu mục đồng Đavit trở thành VUA của Dân Chúa(Bài 1); Anh mù được sáng luôn cả cặp mắt TÂM LINH đã “Sấp mình xuống trước mặt Chúa Giêsu”(c 38b) nhìn nhận quyền năng thần linh của Người và nên môn đệ Người.
Bài đọc 1 thuật lại việc Ngôn Sứ Samuel tuân lệnh Thiên Chúa, đến Bêlem, vào nhà ông Giêsê, tìm Đấng được Chúa chọn làm vua của dân Người để xức dầu phong vương cho người ấy. Vì chưa biết rõ người đó là ai, ban đầu Samuel đã theo những chuẩn mực nhân loại để phán đoán nhận định; Thiên Chúa đã bác bỏ tất cả “…Thiên Chúa không nhìn theo kiểu người phàm: người phàm chỉ thấy điều mắt thấy, còn Đức Chúa thì thấy tận đáy lòng”(c7). Rồi chính Đức Chúa so sáng Samuel nhận ra Đấng được Chúa chọn. “Đứng dậy, xức dầu tấn phong nó đi! chính NÓ ĐÓ (c12b). Từ đó cuộc đời Đavit hoàn toàn đổi mới vì “Thần Khí Đức Chúa nhập vào cậu”(c 13a)
Tin Mừng Gioan thuật lại dấu lạ Chúa Giêsu chữa lành cho anh mù bẩm sinh và những hệ quả kéo theo từ dấu lạ ấy.
– Dấu lạ được trình bày như là một công trình sáng tạo mới: yếu tố được Chúa Giêsu dùng chữa bệnh và BÙN ĐẤT (St 2,7) trộn với nước miếng của Người xức vào mắt kèm theo lệnh truyền “hãy đến hồ Siloac mà rửa”. Mọi sự được thi hành và kết quả có NGAY TỨC KHẮC (c 6-7). Qua cách trình bày đó, bản văn kín đáo mặc khải Chúa Giêsu chính là Thiên Chúa.
– Ai nấy đều ngạc nhiên trước sự kiện lạ lùng ấy: bàn tán, xôn xao, tranh luận, tìm cách giải thích. Đó là dịp để anh mù làm chứng về Chúa Giêsu: “Người tên là Giêsu, đã trộn một chút BÙN, xức vào mắt tôi, rồi bảo tôi đến hồ Silôac mà rửa. Tôi đã đi, đã rửa và tôi nhìn thấy.”(c 11)
– Tuy nhiên mọi sự trở nên rắc rối khi người ta đưa anh mù đến với các ông Pharisêu. Trọng tâm vấn đề bị mấy ông này đấy lệch đi: DẤU LẠ VĨ ĐẠI bị gạt qua một bên, HỌ BẮT BẺ Chúa Giêsu vi phạm Luật vì đã làm dấu lạ vào ngày Sabat.
– Chúa Giêsu, Đấng ban ơn, chữa lành lại bị kết án. Căn tính Chúa Giêsu bị đặt vấn đề do các ông biệt phái. Trước sự kiện như thế, Tin Mừng đưa ra ba thái độ:
1/ Dựa vào Luật về ngày Sabat, các biệt phái tìm mọi lý lẽ, thủ đoạn để kết án Chúa Giêsu và kết án luôn những ai dám tin vào Người (9,16.22)
2/ Dân chúng thì xôn xao nhưng SỢ HÃI: sợ bị trục xuất khỏi hội đường (c 22)
3/ Phần anh mù, biết ơn vì mình đã được chữa lành, anh tuyên xưng Chúa Giêsu là NGÔN SỨ (c17). Không cần tranh luận! Tương quan biệt vị với Chúa Giêsu qua dấu lạ đã giúp anh khẳng định: “Ông ấy có phải là người tội lỗi hay không, tôi không biết. Tôi chỉ biết một điều: trước đây tôi bị mù mà nay tôi nhìn thấy được!” (c 25) Bất chấp mọi áp bức kể cả bị loại ra khỏi Hội Đường (c 34), anh mù, với lòng biết ơn, lương tâm ngay thẳng, ý thức rõ rệt ân huệ mình đang hưởng, khi gặp lại Chúa Giêsu, được Người mặc khải, anh đã tin nhận Người là CON NGƯỜI- Đấng Thiên Sai và sấp mình thờ lạy Người ( 36-38. Đn 7,13)
Chúa Giêsu đã tới! Thời Ánh Sáng và Niềm Vui đã mở ra. Đừng khép kín tâm hồn để khỏi rơi vào cảnh mù tối trong tội (c 39-41). Hãy mở rộng lòng mình để ánh sáng Chúa Giêsu soi chiếu, ngự trị tận mọi ngóc ngách của cuộc đời chúng ta.