Người xưa nói: Ở đời có 3 đại họa :
-Đức ít mà ân sủng nhiều.
-Tài thấp mà địa vị cao.
-Công nhỏ mà bổng lộc lớn.
1. Đức ít mà ân sủng nhiều:
Đức là việc tốt. Người đạo đức là người làm nhiều việc tốt, không làm hại ai. Người xưa cũng nói Quân Tử tích Đức không tích của, tiểu nhân chỉ biết tích của, không màng tích Đức. Ân Sủng là sự “khen thưởng” bề trên ban cho người có công trạng, ví dụ giấy khen, huy chương các loại, cũng có khi là tiền bạc, của cải. “Ô dù” cũng có khi là một thứ “ân sủng”mà cấp trên che chở cho những người không có đức. Mình cũng có nghe về chuyện COCC là “Con Ông Cháu Cha”. . . Bao che cho người không tốt để nó lộng hành là một đại họa.
2. Tài thấp mà địa vị cao.
Địa vị là cấp bậc trong xã hội. Địa vị phải được sắp xếp theo tài năng,theo khả năng của một con người. Người lãnh đạo phải biết nhìn người, chọn người nhằm để phục vụ cho quê hương, cho đồng bào mình, chứ không phải để lợi ích phe nhóm. Nếu làm ngược lại sẽ là đại họa ! Chung chung trên thế giới người ta chọn người dựa trên bằng cấp. Nghe nói thời bây giờ , để có địa vị, có người cũng mua được bằng giả. Những người này không có thực lực mà có địa vị cao, thì đúng là đại họa. Tệ hơn nữa là có những người thực sự có tài và có đức mà bị kỳ thị vì không thuộc phe nhóm mình, rồi dân chúng mất nhờ, như vậy thật sự là tội ác nhé!
3. Công nhỏ mà bổng lộc lớn.
Không làm gì mà cũng lãnh lương ! Lương cho guồng máy lãnh đạo là tiền do mồ hôi lao nhọc của người dân đóng thuế. Những vụ đấu thầu tiền tỷ nhờ chạy chọt đút lót , rồi “bán” lại cho nhà thầu khác và cứ thế. . . Rồi cuối cùng đường sá rất nhanh xuống cấp vì thiếu vốn ! Chủ thầu đầu tiên thì rửa tiền. Những người trực tiếp thi công vất vả nhất thì không được bao nhiêu ! Như thế là đại họa thứ thiệt.
4. Bàn thêm :
Trong gia đình, cha mẹ cư xử không công bằng với con cái thì hay sinh ra bất hoà . Nhà cầm quyền mà cư xử bất công với người dân thì nảy sinh ra sự bất mãn, mà hễ bất mãn thì sinh ra bất hợp tác với cấp lãnh đạo, và tỏ ra tiêu cực với các chương trình phúc lợi. Đất nước mà như vậy thì không phát triển được và người dân sẽ tự lo cho mình và trở thành ích kỷ và sẽ có nhiều tội phạm.
Yêu nước không phải chuyện hô khẩu hiệu cho lớn rồi tìm cách ăn hối lộ, hy sinh đời bố củng cố đời con.
Người yêu nước chân chính là người thật sự biết thương người dân, lập nhiều công trình phúc lợi phục vụ người nghèo, chứ không phải cứ lo xây dựng nhiều tượng đài nghìn tỷ! Xưa nay không có triều đại nào muôn năm cả. Thời này xây lên tốn rất nhiều tiền, thời sau người ta lại tốn công đập bỏ.
Có tư tưởng này rất hay :
– Thấy đủ chính là buông bỏ.
– Tha thứ chính là giải thoát.
– Sửa đổi chính là sám hối.
– Lợi người chính là lợi mình.
Khẳng định : Chỉ có Tin Mừng của Chúa Giêsu mới là Ánh Sáng thật sự để loài người thấy được con ĐƯỜNG để đi thôi. Con đường đó mang tên YÊU THƯƠNG.